Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Cụ phẠmỗi khi gần chồng

nhất thiên anh đi nhậu về muộn , tôi đã cho con tựu tẩm , thế mà nghe anh ngữ khai phóng , quan cảm run sợ ấy đệ gia theo bộ tử anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm ngay , tôi biết mình đang sợ chồng.

Tôi 33 tuổi , chồng 35 , duy độc nhất nhân con trai 5 tuổi , trong mắt các vị tôi khang lạc , bản nhân cũng tự thấy na dạng nhi. Tôi ưng ý với nhật tử hiện tại. Thất gia tuy sæ  hôn 6 năm nhưng đã đắc không nhi dài luyến ái , 15 năm hợp mưu siêu xa bao lăm ba thiệt để có nhật tử hiện tại , tuy không giàu nhưng cũng thập toàn , là niềm ước mong của nhiều người. Có khả năng nói tôi là người phụ nữ sống nội dung tâm trạng , khi còn là đại học sinh rất linh hoạt. Kết duyên tôi nghĩ chuyện sang thu của đàn ông , còn phụ nữ chăm nom nhân gia , nam nữ nên tôi chọn biện công trong một quan sảnh , lương ít nhưng có nhiều thời kì cho gia đình.

Tôi thì vô ưng ý với hiện tại , nam nữ cung thuận , bà gia thương yêu , chồng yêu vợ con và phụ trách với nhân gia. Tôi mãi ngủ quên trên sở vị khang lạc ấy cho đến nhất thiên , người bạn tá điện thoại báo tín chồng tôi có bồ. Tim tôi như muốn ngừng đập nhưng vẫn tươi cười và nói chắc bạn ấy nhầm chứ chồng mình chắc cản bất thượng. Nói vậy nhưng thiền phưæ ng diện mình thầm lặng tra kham và quá đắc khứ mấy để biết đó là sự thật.

nhân tình của anh là cô nưæ ng phục vụ người ốm bia ở quán nhậu , 20 tuổi , cô ấy khá đẹp , ăn bận sexy. Tự thung quen cô ta đến lúc tôi đổng sự là 2 năm. Anh thuê nhà , mua xe và bắt cô ta khoáng công đậu lưu để anh châu tế , kinh thường chỉ đến đó vào giờ hàng chính , tàn tồn thời kì anh đậu lưu hoặc chở vợ con xuất 遚 , bay ăn. Đó là phong sáo toàn hảo để gạt tôi. Tôi bất định mình có khả năng mạnh mẽ đến thế , mỗi khi điểm niệm tim tôi si thống , nhưng không khóc.

Tôi hỏi , anh vu lại có mặc dù đưa ra hiển chứng như giao kèo anh thuê bao điện thoại cho cô ta và những hình ảnh họ chụp cùng bằng hữu. Anh nói tôi vu vạ , đừng nghĩ suy lung tung rồi ba cập doanh sinh của anh. Tôi đến gặp cô nưæ ng kia , khác với biên bức , cô ta khá run sợ , khẩu xỉ tự hồ cản bất thượng học vì phải gắng gổ lắm tôi mới hiểu cô ta nói gì. Bản lai vu lại biết chồng tôi là ai , lúc sau nói đại bất liễu kha môn nhi xuất 遚 , thì nhi vu lại biết anh có vợ.

Tôi nhẹ nhõm chuyện trò , không quên dọa nếu đãi tục tục sẽ không để yên một mai về. Tôi nhờ người tra kham , nhà cô ta nghèo , đông anh tỉ muội , không ai được ăn học ung dung , cha xuất cảnh nghênh thú khác. Tự thung quen chồng tôi , anh châu tế cho , mua xe cho mẹ , cho anh trai và cho cô ta , tuy đại bất liễu hoàng bao xa ga cũ nhưng cũng còn đại hảo. Duy độc nhất nhân lưá» ng hạ tử bằng hữu nắm được cho đại gia , cô ta phó hội gỡ nhưng bị chồng tôi nhận đắc nên thôi.

Sau lần gặp đó , có lưá» ng hạ tử telephone chuyện trò , cô ta nghe chiều cũng sợ nên bỏ về quê sống nhưng tôi biết vẫn dấm dúi hò hẹn với anh. Về phía chồng , tự thung tôi đổng sự , anh thung lai bất qua một câu. Nhất thứ tính anh nhắn vu lại mao bệnh đó , nếu có cũng thông thường vì đàn ông ai chẳng thế. Anh nói với bạn là đàn ông chỉ thích cơi nới chứ không ai ngu mà phá đi xây mới. Tôi điểm niệm ly hôn nhưng nhìn nam nữ lại bất hảo ý tư , rồi nghĩ cô kia cũng ối trá lòng , đại bất liễu cần tiền tài chồng tôi mà thôi.

Tôi gắng gổ ngao ma , tài định sẽ dung tha vì xét cho cùng anh là hán tử tốt , phụ trách với nhân gia và khốc ái thương con. Hơn 2 tháng nay tôi tính bất đâu phiên cựu văn , thầm lặng truyền * , thấy anh cũng muốn tố hảo sự , làm chi đi đâu cũng nói và công khai tài chính cho tôi biết. Mặc sự bát thành hồi chuyển như thường tuy những phong tình chăm nom nhau hoàn thị thấy gượng gạo.

Tôi vừa chăm nom nhân gia , vừa thay đổi bản nhân , đi sắm sanh , spa , gặp gỡ bằng hữu nhưng những điều đó cũng không làm bản nhân vui hơn. Càng ngày tôi càng cảm thấy đơn chiếc , nhất thung phát sự giờ tôi khai đầu khóc , khi còn thiền độc hay đêm xuống là tôi khóc , sợ quan cảm đơn chiếc. Nhập dạ chồng nằm phụ cận , quay ra ôm hồi hoả sợ , thủ túc run rẩy , bủn nhủn , tâm khiêu mạnh , mặt nhắm nghiền , nằm im. Chồng cứ tưởng tôi an tẩm nên quay đi.

Tôi bất định sao lục vậy , thử ôm anh nhưng hoàn thị quan cảm cụ phẠấy. Cho đến nhất thiên anh đi nhậu về muộn , tôi đã cho con tựu tẩm thế mà khi nghe anh ngữ khai phóng tiến nhập nhà , quan cảm run sợ ấy đệ gia theo bộ tử anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm đưæ ng thời , tôi biết mình đang sợ chồng.

Giờ ngày nào tôi cũng khóc , có nghĩ suy xuất cảnh , chắc do hết yêu chồng. Tôi bị thương tổn đa như ngưu mao , muốn hai nưæ ng nhi vào tây cống sống nhưng cản bất thượng bạo vì như vậy con sẽ khổ. Rồi bất định tôi có xin đắc dụng không , nếu xin được liệu tề bị sức nuôi con? Với bằng cử nhân xã hội học của tôi , bằng hữu đồng ban sống ở tây cống lương chỉ 4 triệu , làm sao nưæ ng nhi đủ sống , nhân gia bằng hữu mạc bất ba thiệt sao giúp được. Nhất thung cưới nhau đáo điểm tôi lén chồng kiệm ước được mấy chục triệu , nhưng khi chồng cần tiền mưu sinh hồi hoả đưa hết cho anh , giờ chẳng có đồng nào ngoài một chỉ vàng mua từ mấy năm nay.

Nếu ly hôn nhất thời chồng và bà gia đồng ý vì tôi đã chuyện trò với bà bà để mẹ khuyên anh ( tôi rất hợp hồ mẹ , hay tâm sự mọi chuyện ). Giờ mang con đi hoạt mệnh phân khai nhất thời gian , đảo thiếp cân bằng và đề nghị anh châu tế hàng tháng , chắc chắn nhất thời anh chấp nhận vì khốc ái con.

Làm giá dạng nhi cũng bất hàng , thế kia cũng bất thăng , dễ thường tôi cứ thế mà sống để con tề bị cha đủ mẹ trong khi tôi càng ngày càng thấy đớn đau và đơn chiếc. Tôi quý å¹¹ cho chu tuyền đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét