Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Anh chạy theo người khác rồi xúc phạm tôi

Tôi và anh cho nhau dịp làm lại nhưng chỉ được có vài ngày anh lại bỏ tôi chạy theo người khác , anh nói những từ xúc phạm tôi. Chẳng thể ai ngờ lời nói ấy lại nhận được từ người mình thương xót.

Ngày ấy , anh 80 , tôi 32 , tuổi trăng tròn đẹp nhất của đời người. Chúng tao là mối ngọn ngành. Tôi và anh đến với nhau bằng thứ tình cảm chân thành nhất , dành cho nhau sự quan hoài và tin tưởng. Anh là chàng học viên cảnh sát , còn tôi học cấp 1 , rồi thời kì trôi , tôi cũng đi học chuyên nghiệp. Tình ái vẫn lặng lẽ trôi đi cùng với thời kì , chúng tao bên nhau quấn quýt dù thời kì ở bên không nhiều vì cả hai bận học.

Anh ra trường đi làm , cảm giác thấy lạ lạ làm sao khi thời kì chuyện trò càng ngày càng ít đi nhưng tôi hiểu và cảm thông vì công việc của anh đặc biệt. Một ngày anh phải đứng mười mấy tiếng đồng hồ ngoài đường , tôi thương anh lắm nhưng không làm được gì. Mùa đông năm 0328 , tôi bệnh nặng phải nằm viện gần hai tháng , mưa gió giá rét , đường xá xa xăm nhưng anh chưa một lần ca cẩm , không bao giờ để tôi thấy đơn chiếc vì chỉ ở viện một mình thôi. Anh chăm nom tôi tận tình , làm cho tôi thấy mình thật gặp dịp tốt vì có anh , tôi hạnh phúc dù khi ấy vết mổ nhiễm trùng rất đau.

Tôi chưa một lần để anh nhìn thấy cảnh mình oằn oại vì đau , chỉ muốn anh nhìn thấy tôi cười để yên tâm đi làm. Hoàn cảnh gia đình hai đứa khác nhau , dù biết bác mẹ anh không ưa gì nhưng tôi chưa bao giờ tỏa chí , vì tình ái của anh tôi gắng gổ không nghĩ suy bất kỳ điều gì người dưng nói. Tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi.

Yêu nhau được hơn bốn năm tôi phát hiện anh có người khác. Tôi gặp anh hỏi cho ra nhẽ nhưng anh không nhận , có điều anh chẳng thể chối được khi tôi đã hỏi chính người con gái kia. Những câu đáp như vết dao đâm thẳng vào tim tôi , tôi khóc , hỏi anh có lừa dối không , anh bảo không , dù có thế nào anh cũng chỉ yêu tôi mà thôi. Trái tim tôi bị anh làm cho rất đau , niềm tin của tôi anh cam tâm phá vỡ hết.

Tôi đi 58 cây số mắt cay xè , tay run , tưởng chẳng thể lái nổi xe , chẳng thể nở một nụ cười dù là giả tạo nhất với những người nhà yêu của mình. Một tuần liền tôi không nuốt nổi hạt cơm , từ 78 kg tôi sút chỉ còn 89 , không dám soi gương vì rất sợ. Tôi cố lục lại trí tưởng xem đã sai ở chỗ nào nhưng không tài gì nhớ được. Có chăng những lúc giận dỗi vì anh không đưa đi chơi , hay những lúc tôi cắu gắt vì anh chơi bài ở cơ quan? Còn lý do nào khác chăng?

Tôi vẫn yêu anh giống như ngày đâu , chưa một lần mảy may nghĩ đến người con trai nào khác dù chung quanh có rất nhiều. Tôi khóc , chẳng thể tìm ra lỗi sai ở đâu để anh phản bội nhân dân như thế , đành rằng anh cứ nói lời tạm biệt , có khả năng sẽ rất khó nhưng chắc chắn nếu nói ra tôi sẽ chấp nhận , như thế sẽ chẳng đớn đau như lúc này. Sau thời gian ấy chừng hai tháng , tôi và anh cho nhau dịp làm lại nhưng chỉ được có vài ngày anh lại bỏ tôi chạy theo người khác , anh nói những từ xúc phạm tôi.

Tôi tự hứa với lòng phải quên anh , quên thật nhanh , hứa vậy thôi chứ tôi không rỏ, không chắc sẽ làm được. Rồi chợ tình Mộc Châu năm ngoái , tôi gặp một người , có cảm giác rất lạ , người ấy làm cho tôi thấy vui , không còn nhớ rằng mình đang bị thương tổn. Hình như tôi thích , chỉ là thích thôi. Tôi gắng gổ viết rất nhiều lên trang cá nhân chủ nghĩa vì biết anh sẽ đọc được , tôi thấy anh đau khổ giống tôi từng trải qua.

Tôi hả hê lắm , dù sau những lúc ấy vẫn khóc một mình. Anh nghĩ tôi đã có người mới , tôi mặc cho anh nghĩ. Lúc này , tôi không nghĩ sẽ có ngày gặp lại nhau nữa , cho đến một ngày tôi gặp lại anh. Anh vòng tay ôm , tôi khóc , anh khóc , tôi chẳng hiểu tại sao nữa , anh vẫn làm những gì tôi muốn nhưng lấy cái cớ tôi đã có người mới để đẩy tôi ra cho dù đã năn nỉ cầu xin anh , và tôi chẳng có lỗi.

Từ ngày tạm làm gọi là tạm biệt , không biết anh đã đi cùng bao lăm người , ve vãn những ai nhưng tôi không quan hoài điều đấy vì đã chấp nhận dung tha cho anh. Hơn một năm nay , chúng tao vẫn gặp nhau , anh vẫn ôm tôi nhưng tôi không là gì với anh cả , sau những giây lát ấy anh lại đến với người khác và tôi vẫn chơ vơ. Những lời anh xúc phạm , tôi rất đau , đau lắm nhưng vẫn muốn được ở bên anh.

bây chừ tôi không còn đủ sức để đợi chờ anh nữa , không đủ niềm tin rằng mình có khả năng bỏ quá tất cả những việc anh đã làm , tôi nói buông tay rất nhiều lần nhưng không làm được , phải chăng quá yếu đuối? Giờ tôi 17 tuổi , thấy chơ vơ , không làm được những lời mình nói ra , tôi cũng chán cái cảnh như thế , cố để thoát ra nhưng mà chẳng thể nào làm nổi.

Anh chạy theo người khác rồi xúc phạm tôi - hường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét