Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Cố tình có thai anh vẫn ch��ng khứng cưới

Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả , chỉ sống với nhau như phu phụ. Em không đồng ý , tìm đủ mọi cách để khuyên , thậm chí gắng gỏl có thai để bắt anh cưới , nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp bảo em bỏ thai.

"Anh có thật sự yêu em?" , câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ , không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy , nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì cha mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới , chỉ muốn em là vợ không hôn thú , sống cùng anh?

Anh à , chúng ta yêu nhau đến nay hơn 3 năm , vui buồn , thống khổ , chồn lòng và từ cũng có. Ngay chức danh em không nghĩ chúng ta yêu nhau bởi anh là bạn trai của thâm giao em , nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau , chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.

Một dịp tình cờ xuống hải phòng , anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn , và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi , vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn , hết xe về , hai đứa lại quay về phòng trọ , nhưng mọi người trong xóm đều hồi trang , xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em , em sợ không biết làm thế nào , anh trấn an "Không sao đâu , ai ăn thịt mà sợ".

đêm đó em không ngủ , cứ phấp phỏng thức giấc , anh ngủ ngon lành , gần sáng em mới chợp mắt được một lúc , người mệt rời rã. Tạm biệt anh với lòng trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không phản kháng được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng , hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng ta cũng đến tai bạn em , người yêu cũ của anh , nó bảo em chính là người khủng bố , cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm , có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè , người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.

Ra trường em hồi trang làm , nghĩ làm tạm vì lương thấp , trong lúc làm hồ sơ một số nơi không được , yêu anh em càng kiên tâm làm việc ngoài hà nội , nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi , nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm , trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh , thoạt đầu em cứ tưởng anh không còn cha mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Rồi đây em mới biết cha mẹ anh vẫn ở quê.

thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc , em làm ở quê với mức lương ít nhất , anh còn đi học thêm , chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp , khó khăn , vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc , chúng ta có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con , anh còn phải xin tiền chú học thì mần răng lo cho được em và con.

Em khăng khăng chối cãi nuôi , khổ mấy em cũng chịu , nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả , không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói , trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy chồn lòng như thế , em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ ít nhất , gánh nặng sẽ đè lên vai cha mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay nhà băng chưa trả được , lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm , em cũng không muốn cha mẹ vất vả thêm nữa.

Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai , đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em dứt ý bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được , trời mưa tầm tã , gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi hồi trang em , cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc , anh ôm em và an ủi , mình nghèo , phải gắng gỏl cho con có bĩ bàng hơn cha mẹ nó. Sau hôm đó , em buồn rất nhiều , chỉ muốn được nghe giọng của anh , nghe anh nói , nhưng anh bận , lần suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em , lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng , buồn nhiều lắm , không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác , chúng ta cùng cố gắng nhé.

Mọi chuyện cứ thế trôi , em sống khép kín hơn rất nhiều , công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết , em đừng suốt ngày cưới xin , mệt nhọc người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn , gần 50 tuổi mới cưới , lại lấy gái đôi mươi , chỉ được vài năm là ly dị. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.

Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả , chỉ sống với nhau như phu phụ. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên , nêu ý kiến , thậm chí đã gắng gỏl có thai để bắt anh cưới , nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp bảo em bỏ thai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét