Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Chồng bất lực vì chẳng th��� bỏ tôi lâm đáo đệ tam nhân

Anh đề nghị ly y khâm nhưng tôi không chịu. Tôi ban binh chủ động chuyện ấy hàng đêm , lúc anh hồi ưng , lúc anh như người không hết sức mình , tôi phát khóc vì thấy mình còn thất cấm cả thân xác chồng.

vợ chồng tôi thành thân được 18 năm , duy độc nhất nhân trai , một gái , các cháu đang niên cấp 3 , học tốt và cung thuận , lễ phép. Chồng tôi cao ráo , đẹp trai , phong độ , sang thu giỏi , có bộ vị xã hội , ra đường nhiều người nể , hơn cả là anh sống tình cảm , bổn phận với hai đích đường ngoại , khốc ái các con. Bản lai tôi thấy khinh khi đọc trên diễn đàn những bà vợ tâm tư về chồng lâm đáo đệ tam nhân thì xót thương , sủng quán , nhưng khi bị vợ phát hiện chẳng khác gì mèo thuỳ đầu tang khí , than khóc , quá ý , thậm hoặc khuynh đảo lỗi là tại người thứ ba.

Tôi nói với anh mô tâm có người chồng hèn nhát nhậm địa , nếu yêu ai anh phải ly hôn tôi trước rồi sæ  lai sạ đáo với người ta. Bỉ thời , anh chỉ cười và bảo tôi những ông chồng đó chỉ bác tước đệ tam nhân thôi. Nhiều lúc tôi mâu thuẫn với bản nhân , thấy bất an với cuộc hôn nhân của mình. Tuy anh xót thương , chiếu ưng cho các con , nhưng tuồng như không yêu tôi. Chồng chỉ tiếp xúc với nhau ngắn gọn về tình hình các con , anh thì nhất khắc quan hoài đến xúc cảm của vợ , phong môn nhi tình thoại , chuyện ấy chỉ như đồng nghĩa vụ.

Tôi thấy lạo đảo , đơn chiếc với nhật tử , rồi lại nghĩ nhật tử kiến thụ giới thời bữa nay bao người ước mơ , nên lại tiếp kiến. Bách xuất tham mưu anh chỉ thay đổi nhất bán thiên rồi đâu vào đấy. Có lần bạn thiệt đầu căng thẳng , anh nói xúc cảm phải đến tự nhiên , anh thương em và đã cố gắng , lần khác anh nói khi thành thân không yêu tôi mà do bố mẹ anh sắp đặt ( bố tôi là bạn thân của bố anh ) , cứ nghĩ sau hôn nhân sẽ phát sinh tình yêu , anh quá ý và nói tôi cho thêm thời kì. Bất nhiên sống được hỗ tưæ ng bất tại hồ hữu duyên nữa , anh vẫn phụ trách với tôi và các con. Khi anh nói thế , hồi hoả phạm sở nỗi đơn chiếc và xin anh đậu lưu. Lương bổng anh vẫn đưa hết cho tôi , địa khế bất động sản tôi đề nghị xuất danh anh cũng đồng ý.

Sự đời thật trớ trêu , anh đã yêu tha nhân và thừa nhận điều đó , không giấu diếm. Tôi bất định cô ta hơn mình ở điểm gì nhưng có lẽ phải yêu lắm anh mới dự bị bỏ vợ con như vậy bởi anh vốn là người thận trọng , làm chi cũng nghĩ trước sau. Với linh giác tà hàng của người vợ , tôi thuê ám thám tìm hiểu , an trang gián điệp trên phôn , điện não của chồng , chưa thừa mông sản vật anh đã chủ động nói muốn ly hôn.

Tôi đớn đau lắm nhưng nghĩ nhất quyết không để anh lâm đáo tha nhân được. Đau hơn khi đệ tam nhân của anh đang dĩ hôn , con trai 5 tuổi , mới ly thân chứ chưa ly hôn , chắc gì cô ta sẽ lâm đáo anh? Cô ta cũng có học , ngh , môn hộ. Tôi khuyên anh vì con , chưa đứa nào vào đại học , rồi liên lí ngần ấy năm , xã hội nhìn vào , đàm tiếu. Anh chỉ im lặng , nói sẽ nghĩ suy. Nhiều lúc tôi gào lên tại sao anh yêu cô ta , anh vẫn phong môn nhi gì. Liệu có phải cô ta trẻ , đẹp hơn tôi?

Anh tâm tư với bạn yêu con người cô ta , khâm hoài và tính cách. Anh tìm được người ăn nhập với mình , mô tâm trì diên thời cơ. Tôi trò chuyện với phu gia , công bà đã phúng gián , đề nghị họp gia đình , mãn môn chồng xúm vào nói anh. Tôi cũng trò chuyện với bố mẹ đẻ , bố tôi gọi anh về , vì nổi giận nên cụ khoa đại lời. Anh kiên nhẫn , chỉ im lặng với bài cũ: Cho con nghĩ suy. Tôi lên gặp sếp tổng và lão huynh chí thân của anh nhờ phúng gián , nhưng chồng tôi đã nói với anh bạn: "Mỗi nhà mỗi cảnh , ông sống khang lạc , không sống trong gia đình tôi nên không hiểu". Bạn anh lại khuyên tôi cứ bình tĩnh , từ đồ , bất nhiên được diệc ưng để anh ấy ra đi.

Tôi biện nhận thung thử nhật tử rất căng thẳng , anh chỉ lãnh đạm như cái bóng. Anh đề nghị ly y khâm nhưng tôi không chịu. Tôi ban binh chủ động chuyện ấy hàng đêm , lúc anh hồi ưng , lúc anh như người không hết sức mình , tôi phát khóc vì thấy mình còn thất cấm cả thân xác chồng. Biết anh vẫn yêu con , tôi và con gái cùng xử lí cho anh tối hậu thư: nếu ly hôn các con không nhìn mặt anh nữa. Kim phiên công dụng , anh khóc vì khổ cực. Hậu lai chính các con lại thương bố , chúng trò chuyện với anh.

Sáu tháng qua , chúng tao chẳng thể thung sự việc ly hôn. Tôi trần thuật anh sẽ tay trắng lâm đáo cô ta , vì bất động sản tôi đang qua soái hết cho các con. Anh nói tôi cứ bảo lưu , anh sẽ châu tế thêm cho các con hàng tháng vì vẫn kiếm được tiền. Nếu chồng tôi không còn bất động sản gì thì có chắc cô kia vẫn dự bị lâm đáo anh không? Họ còn nói muốn có con với nhau.

Tôi sống quá mỏi mệt , anh không não hận , vẫn giữ thái độ hoài nghi thường nhật , vẫn về nhà , nhưng mục quang anh ngày một thờ ơ. Anh nói đã nhiều tuổi , từng trải , quyết định bão khiểm tạm thời , vội vàng. Tôi thực sự bất định phải làm chi bây chừ. Bái 託 các bạn giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.

đầm maxi dịu dàng nhừng đầy cá tính

Những chiếc váy maxi có độ dài đến cổ chân với màu sắc ngọt ngào và kiểu dáng thanh lịch giúp bạn đánh tan cái nóng bức của những ngày cuối hè.

Kiểu dáng điệu đà, nữ tính của đầm maxi giúp các bạn nữ thoải mái diện xuống phố cùng bạn bè những ngày cuối tuần. Đừng vội tưởng tượng về sự nóng bức khi mặc váy dài, vì chất liệu voan mềm mại sẽ mang đến cảm giác thoải mái, thoáng mát cho người mặc.

Đặc biệt kiểu dáng maxi còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp cổ điển và hiện đại, chúng giúp người mặc toát lên được vẻ thanh lịch tinh tế và vẫn không kém phần quyến rũ, ngọt ngào.


Xem hình ảnh tại: http://wikilamdep.com/nhung-mau-dam-maxi-diu-dang-nhung-day-ca-tinh.html

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

Chán chồng , tôi 'mồi chài' nhiều đàn ông

ngoại tình với sếp cũ , nhất thời gian sếp cải nhậm , sếp mới về hồi hoả biến pháp nhi gần gụi. Tôi ăn diện , hở cơ hơn để gây sự chú ý , sếp cũng tỏ ra tiếu khắc nhưng vì tôi tấn công mạnh nên mạn mạn sếp tâm nhuyễn , rồi chuyện gì đến lại đến.

Tôi và anh thành thân hơn chục năm , có hỗ tưæ ng một trai , một gái , công mẫu lạng công ăn phạn uyển nhi an an tâm tâm trong quan sảnh. Lạc viên nội ngoại tuy không ngh nhưng kinh tế tạm ổn , vợ chồng cứ vậy kinh dinh , thậm chí bố mẹ còn giúp đỡ lạc viên tôi nhiều thứ cả tồn tại lẫn tinh thần bạc nhược. Tôi cảm thấy toại nguyện và thật khang lạc , lạc viên như vậy là niềm khang lạc , ước ao của nhiều người.

trớ trêu thay lạc viên ngày một có nhiều chuyện bất thiện gây ba cập khang lạc , chồng mải chơi , không vì nhi nữ , bài bạc mà là nghiện hút. Tổ ấm hai bên khuyên bảo bách xuất nhưng anh không tự được , vẫn dấm dúi chích choác. Nói vậy chúng nhân lại hỏi làm quan sảnh vi thập ma bất bị đuổi việc? Là vì tổ ấm tôi có nữu đái nên mặc sự chồng làm vẫn được công gia "chiếu cố".

Tôi bách xuất khuyên bất hàng , thậm nhi còn ly thân nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy. Lẽ ra ra trong tổ ấm như vậy tôi là người mẹ yêu tri đạo bị giết , gồng mình lên vì hai nhi tử ấu trĩ để khuyên bảo chúng thành tài , phải làm gương cho các con hiến chưæ ng , để sau này trở nên con ngoan cao đồ , thế mà hồi hoả không nghĩ na dạng nhi. Phần vì ích kỉ cá nhân chủ nghĩa , phần vì tức chồng , tôi mang mục thung sự các cuộc tình vụng , gây xáo trộn khang lạc của nhiều tổ ấm. Chồng biết nhưng không ngăn đón được , tôi đĩ với cả sếp mình , và những thưæ ng đầu ăn bên ngoài. Xin sáp thoại tôi mô sở hữu trổi , nhan sắc cũng thường nhật bất nhiên nói là xấu.

Tôi biết những việc mình làm đối bất khởi chồng con rất lớn , đối bất khởi những bà vợ mà tôi đã cặp bồ với chồng họ , thế mà nghĩ suy đó không thắng nổi những hành động của bản nhân. Tôi thung sự yêu họ như nga tử , con tôi để cho a nãi chăm sóc , hát mặc thuỷ nhi của con tôi cũng bất văn bất vấn nên sản vật kém. Tôi tranh thủ mọi lúc để được gần bồ , để được kiều quý , bù đắp những gì chồng không mang lại.

đầu tiên tôi cặp bồ với sếp cũ , được nhất thời gian sếp cải nhậm , sếp mới về hồi hoả biến pháp nhi gần gụi. Tôi ăn diện , hở cơ hơn để gây sự chú ý , sếp cũng tỏ ra nghiêm khắc , cản bất thượng tính nguyệt hoa nhưng vì tôi tấn công như sở dĩ mạn mạn qua các cuộc chuyện trò bằng email và phong tình hành động của mình , sếp đã tâm nhuyễn. Thập ma đến sẽ đến , rồi cũng chỉ đắc thời gian không lâu sếp bắt đầu tránh xúc tiếp với tôi , các u hội bất tại. Hữu thời tôi nghĩ suy hay sếp thử vậy để xem tôi đáp lí thế nào , hoặc sếp thấy tôi như thế mà cảm thấy ghê sợ , khinh , bạch nhãn mà sếp trầm muộn rút lui?

Tôi biết sở dĩ cũng không chèo kéo , lại cặp với một bạn lữ bên ngoài , bản lai được anh kiều quý , mua nhiều quà trực tiền tặng , rồi lại chỉ đắc thời gian , tình cảm giữa chúng tao phai dần. Miệng thế về tôi trong công gia , láng giềng tận nhân giai tri cả nhưng họ chỉ xì xèo chỗ nọ na bích mà chẳng ai thực tâm tâm tư , san sớt để tôi sớm biện nhận những sai lầm.

Sau lưá» ng hạ tử cặp bồ tôi mới nhằm nhò đàn ông chỉ bác tước những người đội hậu như tôi để thử quan cảm lạ , thung sự nhu yêu sinh lí , những thần thiệt ỗ ngon ngọt đại bất liễu hão huyền , không thực. Những món quà họ tặng cũng chẳng hà vị bởi họ bỏ đồng bạc để tặng những thứ đó , chung cuộc chích tiêu thành tích hận bất đắc chứ hà thưởng yêu gì tôi.

Tôi cảm thấy những phạn uyển nhi của không thân bất quý làm một người vợ , người mẹ trong tổ ấm và thật điếm nhục. Tôi thấy hối hận khôn xiết , mặc dù nhận lại cũng muộn nhưng muốn viết lên tâm tư này để những ai đã và đang tồn tâm tưởng cặp bồ hãy nhận lại , đừng tự đẩy mình vào cùng đồ , yêu tri đạo ái tích những gì mình đang có , biết bị giết bản nhân để chăm sóc tổ ấm , hài tử mình thành niên , đó là điều khang lạc nhất.

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

“Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được”

Gần 2 năm nay , trưa nào nếu anh không có ở nhà , con dâu bà cũng đều bắt bà xuống sàn nhà ăn và chỉ cho ăn cơm không. Vì con dâu bà bảo: "Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được".

Chào chị Doãn Thị Linh với tâm sự: "Thà phụ con dâu trước chứ đừng để con dâu phụ mình"!

hôm nay tôi mới tình cờ đọc được bài viết của chị. Tôi thấy những gì chị nói , tôi thấy rất chân tình và đúng đắn. Thế nhưng , nhiều độc giả phía dưới lại cho rằng chị hẹp hòi , ích kỷ. Thậm chí có độc giả còn bảo chỉ âm mưu quá. Rằng nếu có là mẹ chồng thì cũng phải yêu thương con dâu rồi mới có quyền đòi hỏi con dâu yêu thương mình. Bởi nếu sống như vậy , sẽ chẳng bao giờ nhận được sự ăn ở tử tế chuc mung sinh nhat từ con dâu cả.

Song là một nữ giới tuổi hơn 40 như chị , tôi không đồng tình với đại tuyệt đại đa số comment ném đá chị. Tôi nghĩ , các độc giả ở đây phần nhiều còn quá trẻ , hoặc họ mới chỉ lập gia đình. Thế nên cái nhìn của họ chưa sâu sắc và chưa có nhiều trải nghiệm. Bởi thế , nếu họ có công kích chị và nếu chị có đọc lại những chia sẻ của mình thì cũng thông cảm cho họ nhé.

thực tế , có sống ở trong chăn mới biết chăn có rận. Mẹ chồng cũng có người này người kia và con dâu cũng vậy. Song nếu khôn ngoan và không muốn phụ thuộc vào ai rồi đây , thì như chị nói , đúng là phải nghĩ trước cho bản thân và chừa cho bản thân một con đường lùi. Bởi nếu không làm vậy mà gặp con dâu phụ bạc và không có kinh tế hoặc sống phụ thuộc vào con dâu thì đúng là cuộc sống thật nhục nhã và đau khổ quá đi.

Chẳng nói đâu xa như chuyện mới xảy ra ở nhà người thâm giao của tôi là một ví dụ. Xin nói qua một tẹo về gia cảnh nhà cô bạn này. Nhà cô bạn tôi chỉ có 3 mẹ con. Mẹ cô ấy mấy năm trước bị tai biến huyết mạch não , liệt nửa người , nói rất khó và hầu như phải nằm một chỗ. Cô ấy cũng có một đứa em trai kém cô ấy 2 tuổi.

Vì tình cảnh và yêu cầu công việc của chồng , sau khi lấy chồng , cô bạn tôi đã phải theo chồng sang Nhật sống. Như vậy ở Việt Nam , nhà cô ấy chỉ còn có mẹ già và em trai 26 tuổi. Để đỡ đần em trai , tháng nào cô ấy cũng gửi tiền về Việt Nam chu cấp cho mẹ tiền thuốc men và tiền thuê ô sin chăm nom bà hàng ngày.

Vào một ngày đẹp trời của 1 năm trước , cô ấy hồ hởi thông cáo với tôi , em trai cô ấy sắp kết bạn với một cô gái Hà Nội đẹp người đẹp nết. Tôi mừng cho bạn lắm vì tôi biết ở Nhật xa ngái và có gia đình riêng , nhưng không ngày nào là cô ấy không lo lắng cho người mẹ già ở quê nhà. Giờ em trai cô ấy cưới , cũng coi như gia đình cô ấy có thêm người chăm nom mẹ già và nhà cửa cũng sẽ vui vầy hơn.

Cô ấy còn nói với tôi đã an tâm hơn rất nhiều vì qua nhiều lần chát với em dâu , bạn tôi thấy em dâu rất dịu dàng , biết cách ăn ở và khéo léo. Em dâu cũng yêu thương em trai cô ấy thật lòng và yêu thương người mẹ chồng già tai biến phải nằm một chỗ.

Điều đáng mừng và hoan nghênh ở chỗ , từ một công nhân đi làm may ở các xí nghiệp , giờ lấy chồng rồi , em dâu cô ấy còn tình nguyện nhận việc về nhà may để vừa làm việc mà vẫn chăm nom được mẹ chồng nằm liệt. Cô em dâu cũng bảo , không nhu yếu phải thuê ô sin nữa vì từ giờ mọi việc trong nhà cứ để cô ấy lo. Cô bạn tôi phải nói an tâm và biết ơn cô em dâu trẻ người mà hiếu nghĩa.

Bẵng đi một thời gian khá dài , vì cả hai đều bận công việc , chăm nom con nhỏ nên chúng tôi không chat với nhau tâm sự lắm chuyện như trước. Và một ngày khi đọc một bài viết về chuyện người con dâu tắm cho mẹ chồng giống hệt như đang tắm cho heo , chẳng hiểu sao tôi lại gửi links chia sẻ với cô ấy. Cô ấy đọc xong , khóc như mưa và bắt đầu kể hết với tôi về tình cảnh thân mẫu bị tai biến của cô cũng đã bị em dâu đối phụ bạc chẳng kém như thế.


Khi người mẹ già đang rớt nước mắt và khó nhọc kể với nam tử mình mọi chuyện thì cũng là lúc người con dâu về nhà ( Ảnh minh họa )

Cô ấy kể , cứ tưởng em trai lấy được một người vợ đẹp người đẹp nết nên là chị gái , cô mừng rơn. Song đúng là lòng người khó đo. Nếu không có chuyến công tác chấm dứt và về nhà sớm hơn thường lệ của em trai bạn tôi thì chắc hẳn đến giờ , chị em cô ấy cũng chưa thể vạch mặt người đàn bà 2 mặt này. Và chắc hẳn khi ấy , người mẹ bị tai biến nằm một chỗ của cô sẽ còn phải chịu ậm ực và đau khổ dài dài.

Chuyện là , em trai cô ấy có một chuyến công tác 10 ngày vào Sài Gòn. Nhưng vào công tác được 7 ngày , em đã bay ra vì mọi chuyện đã ổn thỏa. Và khi về nhà bất thần , em trai cô ấy đã được chứng kiến một chuyện động trời mà trong 1 năm qua dù ở cùng nhà nhưng không phát hiện ra. Bởi em trai bạn tôi vẫn thấy bữa tối cả nhà vẫn ăn cơm vui vẻ. Vợ anh vẫn ngồi nhẫn nại bón cho mẹ từng thìa cơm thìa cháo và giúp bà vệ sinh cá nhân không lời than thở.

Đáp chuyến bay về đến nhà cũng là lúc trời đã sang quá trưa một tẹo. Cửa nhà vẫn đóng im ỉm. Nghĩ giờ này vợ đang đi trả hàng may nên em lấy thìa khóa mở ra. Ai ngờ , vừa bước vào đã bắt gặp cảnh mẹ già đang khổ sở lê la dưới sàn nhà , bát cơm vung vãi khắp nền và bà đang nhặt ăn. Đặc biệt , cơm chẳng có tí canh hay chút thức ăn nào hết.

Thấy cảnh tượng đau đớn như vậy , em trai bạn tôi vội đỡ mẹ lên giường và mắng bà sao không ngồi ở trên giường , đợi vợ em ấy về nhà bón cho ăn. Người mẹ già cứ rơi nước mắt và khóc. Nhưng hỏi gì , bà cũng chỉ lắc đầu không nói.

Rồi em bạn tôi phải gặng hỏi mãi , bà mới cố nói trong đứt quãng , giọng rất yếu và khó nghe rằng: Gần 2 năm nay , trưa nào nếu anh không có ở nhà , con dâu bà cũng đều bắt bà xuống sàn nhà ăn và chỉ cho ăn cơm không. Vì con dâu bà bảo: "Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được". Có lúc , cô con dâu còn bảo bà: "Tôi không cho bà ăn thức ăn vì bà ăn vào rồi chỉ ị khỏe"…

Khi người mẹ già đang rớt nước mắt và khó nhọc kể với nam tử mình mọi chuyện thì cũng là lúc người con dâu về nhà. Nhìn thấy chồng về nhà bất thần trong bộ dạng mẹ đang ngồi dưới sàn nhà cơm vung vãi , người vợ trẻ này tái mặt và quỳ sụp xuống van lơn chồng tha thứ.

Em trai bạn tôi tức giận chỉ thẳng mặt vợ bảo: "Thì ra , những buổi trưa tôi không có ở nhà , cô đối phụ bạc với người mẹ chồng bị liệt nửa người của mình quý hóa thế này đây? Cô đúng là đứa con dâu bất hiếu , bất nhân mà. Hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay , tôi không có người vợ như cô".

Cô bạn tôi kể rằng , sau biến cố này , em trai cô ấy nhất định trả vợ về nơi sản xuất. Chuyện nhà bạn tôi , cô cũng không dám kể cho ai nghe vì sợ mọi người lại đánh giá. Nhưng bạn tôi bảo , chỉ khổ cho em trai cô ấy. Hiện , em đã tiến hành xong thủ tục ly dị với cô vợ ngược đãi mẹ chồng kia. Nhưng mới sang sau một năm hôn nhân , giờ em đã mất hết niềm tin vào tình ái , tình vợ chồng.

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Xin lỗi vì em chẳng thể yêu anh , anh đã xem em như món đồ ch��i

Anh chơi chán rồi thay món khác , không còn quý trọng em. Anh tự cho mình quyền được quen cùng lúc hai người phụ nữ , mạnh bạo nói lên điều đó vì anh biết em yêu anh dường nào.

bữa nay em lấy hết bạo viết những dòng nghĩ suy để nói anh nghe quyết định chung cuộc về tình cảm giữa hai chúng mình. Từ khi anh nói "chúng mình chỉ nên là bạn" em đau khổ biết chừng nào , ngày đó em khóc như chưa từng được khóc , tưởng rằng đã hết nước mắt vì anh rồi nhưng hóa ra mỗi lần nghĩ tới chuyện đó em vẫn khóc được. Anh nói đã có người tình mới , em như điên dại.

Em yêu anh đến mức mù quáng , chấp nhận điều đó và tự yên ủi rằng anh nói láo. Anh vẫn nhất định khẳng định đó là sự thực , không muốn nói láo cùng lúc hai người phụ nữ. Em khóc , tự yên ủi mình và chấp nhận chuyện đó vì người "khuất mặt" thì em xem như thường có , khi bên anh , em chỉ biết có anh và anh là của em. Em tiếp tục đến với anh trong sự mù quáng , thậm chí đánh mếch lòng tự trọng và mất chính mình.

Em van lơn anh bỏ người đó để quay về , anh nói sẽ "cố gắng" nhưng không hứa chắc , có khả năng sẽ bỏ người đó trong vài ngày , cũng có khả năng vài tháng hoặc vài năm. Em đang gặp vấn đề trục trặc trong chuyện thất gia , không phải chỉ mới gần đây , giờ lại đối diện với chuyện anh công khai có người tình mới. Em gần như điên loạn , ngày nào cũng khóc , cả khi chạy xe ngoài đường nhớ lại em cũng khóc đến nhòa cả mắt , tưởng rằng mình có khả năng chấp nhận chuyện anh có người tình mới nhưng thực sự không phải chi vậy.

Em luôn hờn ghen những lúc anh không ở cạnh , ngày trước nếu anh nói đi làm về nhà em tin là như vậy , không làm phiền anh nữa , giờ đây khi anh nói thế em nghĩ tới cảnh anh đang ở bên người ta , đầu ấp tay gối như anh từng với em , hôn nồng nàn như từng hôn em. Còn gì đau khổ hơn thế.

Mấy bữa nay em nghĩ suy rất nhiều , như người thức giấc sau cơn ác mộng. Em lại khóc đến sưng cả mắt , không còn lòng kiên nhẫn nữa vì hiểu ra được sự thực anh đã không còn tình cảm , đã quen người khác khi vẫn còn quen với em. Anh đã xem em như món đồ chơi , chơi chán rồi thay món khác , không còn quý trọng em. Anh tự cho mình quyền được quen cùng lúc hai người phụ nữ , mạnh bạo nói lên điều đó vì anh biết em yêu anh dường nào.

Em đã yêu anh thật lòng và thực sự chưa ai lại làm cho em yêu đến mức như vậy , giờ em phải chua xót nói lời tạm biệt và chấp nhận mình là người thua cuộc. Em sẽ sống khép mình , sẽ tồn tại lại với gia đình dù chuyện thất gia có được cải thiện hay không. Nếu sau này em có đổ vỡ trong hôn thú sẽ không đến khóc òa với anh nữa vì anh đã là của người khác rồi.

Em sẽ gặp anh nữa nhưng không phải để mong anh cho lại tình ái , chỉ  gặp để uống cà phê với anh như một người bạn thôi , được không anh?

Trong em là một mớ hỗn độn , không muốn vì em mà anh phải thương tổn sau này. Em biết mình đã nợ tình cảm của anh , nhưng chẳng biết làm chi khác hơn vì không muốn bắt ép trái tim mình phải làm điều gì , phải đặt tình cảm vào ai.

Em không biết sau này có hối hận vì không đáp lại tình cảm của anh , có nhớ tiếc khi anh yêu người khác không nhưng hiện tại thấy mỏi mệt vì chuyện tình cảm quá rồi. Sau 2 năm hoài niệm về mối ngọn ngành , em gắng gổ mở lòng , cho chúng mình dịp , sao mọi thứ vội qua nhanh vậy. Xúc cảm chỉ thoáng qua những lúc ban sơ thôi sao? Trái tim em dễ nhớ , dễ thích mà cũng dễ chán như vậy?

Ngày đầu têu chuyện cùng anh , em rất vui , có khả năng thoải mái kể nhiều chuyện trong cuộc sống , em cười rất nhiều khi nghe anh chuyện trò , quan yếu hơn nữa em không nghĩ tới người cũ một giây lát nào. Không như những người trước đây , ở bên cạnh họ mà luôn nhớ về người tình trước nên em đã chọn cách rời xa vì biết trái tim mình chưa thể quên được hình bóng đó.

Anh đem thương xót , sự chân thành làm em phần nào rung động , anh luôn nghĩ cho em , tốt với em , vì em mà bỏ những tật xấu , thay đổi tốt hơn. Dù nghe em kể về quá khứ , anh cũng không bận tâm , nói chỉ quan hoài hiện tại và tương lai. Có lẽ trong cuộc sống em rất khó tìm được người con trai nào tốt như anh.

Mỗi lần đi chơi cùng anh , em nhận thấy niềm xao xuyến trong trái tim , đã nghĩ tới chuyện cùng anh xây hạnh phúc lâu dài , nghĩ về một gia đình có anh luôn thương xót , chiều chuộng. Em đã như một đứa trẻ khi bên anh , nhưng giờ bao lăm xúc cảm , nghĩ suy đó đã tới nơi nào rồi. Không hiểu sao em thấy ngại ngùng khi chuyện trò với anh , cũng không mong đến ngày hẹn.

Trong em là một mớ hỗn độn , muốn xa anh , dừng lại ở đây , không muốn vì em mà anh phải thương tổn sau này , mong anh đừng hy vọng , đặt niềm tin nơi em. Em biết mình đã nợ tình cảm của anh , nhưng chẳng biết làm chi khác hơn vì không muốn bắt ép trái tim mình phải làm điều gì , phải đặt tình cảm vào ai. Em vẫn tin tình ái sẽ đến tự nhiên , người em yêu sẽ làm em vui khi nghĩ tới nhưng cũng làm em buồn , em khóc , nỗi nhớ người ấy sẽ tràn đầy trái tim. Tình ái em giản đơn mà khó hiểu vậy đó anh à. Phải chăng con người ta chẳng thể chọn lọc người để yêu mà để cho tình ái dẫn lối.

Em đã nói mình chẳng thể tiếp tục vì xa cách tuổi tác , không hợp nhau , có lẽ đó chỉ là lý do rời xa thôi anh à. Khi đã yêu ai , em sẽ không bận tâm tuổi tác , không để những điều lặt vặt làm tình ái tình bạn rạn nứt. Bởi con người không ai toàn hảo , ngay cả em cũng vậy nên không mong đợi người em yêu phải thật toàn hảo. Có phải ta đã quá gấp để hiểu và yêu nhau? Phải chăng vì quá đơn chiếc mà em nắm nhầm một bàn tay , dựa nhầm một bờ vai? Đôi lúc em nghĩ sao lại có khả năng vô tình đến vậy , điềm nhiên nói những lời làm anh buồn lòng , nhưng em chỉ muốn anh quên em đi mà thôi.

Trước đây khi tình ái đổ vỡ , người tình đầu làm em đau khổ rất nhiều , em đã nghĩ sau này sẽ tìm người tốt , không làm mình buồn đau. Giờ đây khi tìm được người tốt là anh , em lại không cót két cảm. Yêu một người không cót két cảm thật khó , chẳng thể đáp lại tình cảm của ai đó cảm thấy thật nặng nề , em không muốn phải nhíu mày mỗi khi nghĩ về chuyện này nữa. Anh nói sẽ đợi đến khi em cót két cảm nhưng như thế chỉ làm em thấy có lỗi với anh hơn. Dẫu sao cảm ơn anh vì đã yêu em. Giờ đây em chỉ mong anh tìm được hạnh phúc , tìm một ai đó khác đi , không phải là em.

 

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Chồng ra khỏi nhà ngay hôm v��� phát hiện bắt nhân tình

Anh ra khỏi nhà ngay trong đêm đó. Trước khi đi còn ngoái lại bảo: "Số tiền mượn cô , lúc nào có tôi sẽ trả". Mình đã cười , cười như điên dại.

Mình thất nghiệp đã gần năm nay , lại vừa mất chồng. Ước sao anh ta mất thật , nhưng đáng hận là anh ta chỉ bỏ rơi mẹ con mình mà thôi.

28 tuổi , mình hoàn toàn trắng tay , chỉ biết ôm con và ôm nợ. Nhìn bạn bè xung quanh ít nhất không thành đạt cũng có một gia đình hoặc công việc , còn mình thất bại thảm hại thế này.

Thế mới biết ở đời quan trọng nhất là sự tuyển trạch. Mình liên tục chọn sai nên giờ mới khổ. Nử tử tuổi Dần sao mà long đong quá.

Vì đợi việc mãi ở quê không có nên phu phụ mình lên Hà Nội làm thời vụ. Căn phòng trọ chật hẹp chỉ khoảng hơn chục thước vuông , công việc của hai phu phụ lại bấp bênh lương ít nên luôn cãi vã.

Chồng đã đánh mình mấy lần. Ban đầu chỉ là bạt tai , về sau còn là đấu đá. Cũng tốt nghiệp đại học , cũng dân trí thức như ai mà để bị chồng bạo hành thế này mình thống khổ lắm. Nhưng phu phụ mới cưới , xa quê , xa cha mẹ , biết kêu ai bây giờ.

Hễ về đến nhà là anh hỏi đã xoay tiền được chưa. Lần nào mình trả lời không được là anh cũng nặng nhẹ bỏ đi. ( Ảnh minh họa )

Có nhiều ngày phu phụ mình tưởng như chết đói , đến mì gói cũng không có mà cầm hơi. Cực khổ thiếu thốn như thế nên phu phụ mình không thể thương nhau hơn được. Nhất là chồng mình. Về đến nhà là bỏ đi nằm hoặc không cũng kiếm cớ gây sự với vợ.

Mình rất khổ tâm vì điều đó. Mình biết anh cáu gắt chẳng qua vì quá bất lực không thể làm ra tiền mà thôi. Chính vì thế mà mình càng nhẫn nại , nhịn nhục và cố chiều chuộng chồng.

Những lúc trong ví chỉ còn tí đỉnh tiền , mình thường cắn răng nhịn đói chỉ mua thức ăn cho chồng. Áo quần mình vừa ít vừa cũ nhưng mình thà sắm cho chồng còn hơn cho bản thân. Ngay cả khi bị chồng đánh mình vẫn yêu anh ấy. Mình là người mù quáng thế đấy. Bởi thế mà mình bị anh tráo chác từ lúc nào không hay.

Chồng bảo cần tiền hùn vốn kinh doanh với bạn và chỉ nói sơ qua là mở quán nhậu. Anh khăng khăng đòi mình xoay cho được 50 triệu để hùn vốn. Đây là một số tiền quá lớn với mình. Nhưng trước kiên tâm và sức ép của chồng , mình không thể không vay mượn.

Hễ về đến nhà là anh hỏi đã xoay tiền được chưa. Lần nào mình trả lời không được là anh cũng nặng nhẹ bỏ đi. Có khi cả đêm không về. Không thể nào khác được , mình bắt xe hồi trang nhờ mẹ cắm sổ đỏ nhà ngoại mang tiền lên cho chồng. Nếu bố mình biết , chắc ông sẽ đánh và đuổi bà ra khỏi nhà trước khi tìm giết mình.

Khoảng thời gian mình mang thai là lúc chồng bắt đầu kinh doanh. Nhưng anh không cho mình thăm hỏi cũng không kể gì với mình. Chỉ một lần độc nhất anh dẫn mình đến quán xem. Thấy quán tuy không lớn nhưng khang trang và đông khách mình cũng mừng.

Suốt thời gian mình mang thai , dù ốm nghén hay làm việc nhà mình đều tự thân vận động vì chồng ở quán gần như 24/24. Mình tủi thân nhưng biết tính chồng dễ nổi giận nên phải nhịn. Lúc mình sinh con cũng là mẹ và các chị mình từ quê lên đưa mình đi viện chứ không phải chồng.

Đã không đưa vợ đi đẻ , anh lại lấy cớ bận làm ăn nên không đến thăm mình ở bệnh viện. Ngày mình xuất viện anh mới đến thăm thê tử lần hàng đầu và cho vợ 2 triệu đồng với gương mặt rất tự đắc. Lúc này nhớ lại mình mới thấm và ghét bản mặt của chồng. Nhưng lúc đó mình còn cảm động rơi nước mắt.

Chán hơn là , ngay từ khi mình mang thai tới bây giờ chồng bỏ quên luôn bổn phận với vợ. Mình biết nữ giới còn nhịn được chứ nam giới thì không thể. Dù nghi ngờ chồng ăn chả bên ngoài nhưng mình cũng không dám đòi hỏi. Tình cảm phu phụ mới cải thiện được chút xíu , tốt nhất mình nên nhịn để gia đình êm ấm.

mà kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Mình đã trông thấy chồng đi với một người nữ giới khác. Họ còn ôm eo , ngồi sau cửa kính một nhà hàng ẩm thực vui vẻ. Quán ăn trông rất đắt tiền.

Hôm ấy một chị trong xóm trọ chở mẹ con mình ra ngoài hóng gió và đi siêu thị. Đây là lần hàng đầu mình đi ra ngoài sau sinh và trớ trinh thay , mình bắt gặp chồng tình tứ với người đàn bà khác. Không biết là trời xui đất khiến hôm ấy họ mới đi với nhau như vậy hay hôm nào cũng thế.

Mình cố giữ tĩnh tâm tỏ ra không nhìn thấy gì để chị hàng xóm không biết. Nhưng về đến phòng là mình khóc ngất. Vì sao chồng tàn bạo với mình thế? Những ngày qua , sinh con cực khổ , một miếng ngon anh cũng chưa từng mua cho mình mà đi tình tứ đi ăn nhà hàng sang trọng với người nữ giới khác như vậy.

trong lúc mình một lòng với anh thì anh lại có người nữ giới khác bên ngoài. Hàng trăm câu hỏi đổ đến trong đầu mình. Cô ta là ai? Họ quen nhau từ bao giờ? Đã thắm thiết , đã có gì với nhau chưa? Cô ta có biết anh là người đã có vợ con?

Tuy đã tuyệt vọng , mình vẫn mong nghe được một lời giải thích từ chồng. Lúc anh về nhà , mình chất vấn trong nước mắt. Anh không một lời chối bay chối biến như nhiều ông chồng bắt nhân tình khác mà gật đầu nhận. Và anh cũng nói muốn ly hôn.

Mình nghe như trời long đất lở bên tai. Mình ước thà anh cứ quát nóng giận như không ngày. Thà anh tát mình vài cái vì tội ghen tuông nghi ngờ chắc mình sẽ hạnh phúc hơn nhận được câu trả lời nhẹ nhàng đến thế.

Giờ đây mình như người chết đuối lạc mất phao.( Ảnh minh họa )

Chồng bắt nhân tình , mình phát hiện và không cót ca cót két huống gay cấn nào xảy ra cả. Cuối cùng , chồng muốn ly dị. Quen nhau , sống và có con với nhau , anh chưa từng thương có trách nhiệm với mình thì còn cưới mình làm gì? Đời mình giờ đây lỡ dở tan nát. Thất nghiệp , con dại , một thân một mình giữa Hà Nội. Sao anh có thể đang tâm đến thế?

Anh ra khỏi nhà ngay trong đêm đó. Trước khi đi còn ngoái lại bảo: "Số tiền mượn cô , lúc nào có tôi sẽ trả". Mình đã cười , cười như điên rồ. Sao anh ta nghĩ vài chục triệu là sẽ trả hết nợ ư? Còn cuộc đời mình , nam tử mình , anh ta phải trả thế nào đây?

Giờ đây mình như người chết đuối lạc mất phao. Ngoài ôm con và sống nương nhờ sự giúp rập của bạn bè , hàng xóm , mình không biết phải làm gì. Mình không thể bỏ hồi trang và nói với cha mẹ sự thật. Mình cũng chưa biết phải làm gì để mưu sinh khi con còn quá nhỏ?

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Hận tôi , em yêu người có vợ

một lần tình cờ khi uống rượu say , em buột miệng kể đã yêu một người đàn ông khác , người đó đã có gia đình. Em nói dù biết thế nhưng những giây phút bên anh ta làm em cảm thấy được vui vẻ.

Tôi 23 tuổi , sống nội tâm. Tình đến với tôi rất tình cờ mà giờ khi nghĩ lại cảm giác như đó là một định mệnh. Em hơn tôi một tuổi , không được may mắn như những người khác vì hoàn cảnh gia đình em phải lao vào bươn chải cuộc sống từ rất sớm với nhiều sự nhi. Ở em luôn toát lên một điều gì đó khiến tôi cảm thấy yêu mến ngay từ lần đầu gặp mặt.

Tôi gầy gò bởi thế luôn cảm thấy tự ti khi tiếp xúc với những người khác. Em lại khác , ngay lần đầu tiên gặp , tôi có cảm giác như đã thân hơi với em từ rất lâu , không cảm thấy có chút ngại ngùng gì và yêu em đắm đuối. Tình của chúng tôi tưởng như không bao giờ có thể chia lìa , tôi yêu em và cảm nhận được tình này rất nhiều.

Rồi trong một lần quanh , em đã có thai. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi em nói "Anh ơi em có em bé rồi" , vừa vui sướng vừa lo lắng. Vui sướng vì tôi biết em luôn ao ước có một đứa con , còn lo lắng bởi môn hộ rất nghèo khó và đã kiệt khi nuôi tôi ăn học. Tôi vừa mới ra trường , chưa có bằng , chưa việc làm và đang mất phương hướng vào mai sau , mặc dầu vậy tôi luôn mong muốn có thể đem lại hạnh phúc cho em , muốn cưới em.

Điều không ngờ tới là chúng tôi bị môn hộ ngăn cản bước tiến bởi nghĩ tôi không thể nào lo cho một môn hộ mới. Môn hộ nói chỉ thừa đưæ ng chừng nào tôi có một sự nhi bình ổn , có thể nuôi sống bản thân cũng như em và con. Đau đớn ùa đến , chúng tôi phải bỏ đi giọt máu của mình. Em đau đớn tuyệt vọng , tôi cũng không khác chi , biết rằng từ đây đã đánh mất đi niềm tin của em. Sau đó chúng tôi thường nhắn tin qua lại với nhau nhưng tình cảm không còn được như trước , tôi nhận thấy em hờ hững , gia chi dĩ em rất hận tôi và môn hộ tôi.

một lần tình cờ khi uống rượu say , em buột miệng kể đã yêu một người đàn ông khác , người đó đã có gia đình. Em nói dù biết thế nhưng những giây phút bên anh ta làm em cảm thấy được vui vẻ. Tôi đau đớn , chưa bao giờ nghĩ em sẽ phản bội , bỏ rơi tôi như vậy.

Đêm nào tôi cũng khóc như một đứa trẻ , cơ thể vốn gầy gò đau ốm nay lại càng gầy đi đến thảm hại , chưa một giây phút nào tôi thôi nghĩ đến em , đến những kỷ niệm từng có với nhau. Tôi luôn cố níu kéo em trong tuyệt vọng. Thật lòng tôi chả trách em đã bỏ rơi mà cảm thấy yêu và thương em rất nhiều.

Giờ điều tôi lo lắng hơn cả là em sẽ ra sao khi yêu một người có gia đình. Liệu rằng người đó có thể bỏ đi môn hộ đang có của mình để chăm chút lo lắng cũng như cho em một danh phận không? Tôi van em hãy quay lại để được chăm chút báo đáp những tháng ngày đau buồn trước đây cho em. Nhiều lần em ầm ừ , cho tôi thêm hy vọng nhưng rồi tôi lại giác sát em dường như không thể dứt bỏ được người đó.

Trong sâu thẳm tâm can tôi vẫn cảm nhận được em còn thương tôi. Giờ tôi chỉ mong em được hạnh phúc , không phải chịu thêm bất cứ nỗi đau nào. Tôi sợ rằng một ngày nào đó người đàn ông kia bỏ rơi em , sợ em phải chịu nhiều thiết thòi. Tôi sẽ luôn chờ em quay lại.

toan imar's invitation is awaiting your response

 
 
 
 
 
toan imar would like to connect on LinkedIn. How would you like to respond?
 
 
 
 
toan imar
Seo + quản cáo facebook
 
 
 
 
You are receiving Reminder emails for pending invitations. Unsubscribe.
© 2013 LinkedIn Corporation. 2029 Stierlin Ct, Mountain View, CA 94043, USA.
 
 

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Cố tình có thai anh vẫn ch��ng khứng cưới

Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả , chỉ sống với nhau như phu phụ. Em không đồng ý , tìm đủ mọi cách để khuyên , thậm chí gắng gỏl có thai để bắt anh cưới , nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp bảo em bỏ thai.

"Anh có thật sự yêu em?" , câu trả lời luôn là: "Yêu hay không em phải biết chứ , không yêu em mà anh lại lo cho em thế à". Anh bảo em muốn gì được nấy , nhưng điều em muốn nhất anh lại không làm được. Em không biết có phải vì cha mẹ ngăn cấm gắt quá không hay vì lý do gì mà anh không muốn cưới , chỉ muốn em là vợ không hôn thú , sống cùng anh?

Anh à , chúng ta yêu nhau đến nay hơn 3 năm , vui buồn , thống khổ , chồn lòng và từ cũng có. Ngay chức danh em không nghĩ chúng ta yêu nhau bởi anh là bạn trai của thâm giao em , nhưng từ khi anh và bạn em yêu nhau , chẳng ngày nào em được yên với 2 người. Rồi hai người lại chia tay.

Một dịp tình cờ xuống hải phòng , anh chở em đi chơi. Lúc đó em chỉ nghĩ anh là người yêu cũ của bạn , và giờ là bạn em mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì để nói nếu anh không lên chỗ em chơi , vì cũng muốn biết nơi em học như thế nào. Anh ở lại muộn , hết xe về , hai đứa lại quay về phòng trọ , nhưng mọi người trong xóm đều hồi trang , xóm xa khu dân cư và tách biệt với chủ nhà. Chỉ có anh và em , em sợ không biết làm thế nào , anh trấn an "Không sao đâu , ai ăn thịt mà sợ".

đêm đó em không ngủ , cứ phấp phỏng thức giấc , anh ngủ ngon lành , gần sáng em mới chợp mắt được một lúc , người mệt rời rã. Tạm biệt anh với lòng trọng vì nếu anh có làm gì thì em cũng không phản kháng được. Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày anh nói "Làm vợ anh nhé" lúc đó em vui sướng , hạnh phúc lắm. Chuyện của chúng ta cũng đến tai bạn em , người yêu cũ của anh , nó bảo em chính là người khủng bố , cướp anh từ tay nó. Em thấy buồn lắm , có nói thế nào nó cũng không nghe và cắt đứt bạn bè , người ta nói không sai càng thân nhau càng làm tổn thương nhau nhiều hơn.

Ra trường em hồi trang làm , nghĩ làm tạm vì lương thấp , trong lúc làm hồ sơ một số nơi không được , yêu anh em càng kiên tâm làm việc ngoài hà nội , nhưng ngành em học chỉ có thể làm ở quê thôi , nhu cầu ngoài đó không nhiều. Anh đi học tiếp một năm , trong thời gian đó chú vẫn nuôi anh , thoạt đầu em cứ tưởng anh không còn cha mẹ ở với chú vì toàn thấy anh kể về chú. Rồi đây em mới biết cha mẹ anh vẫn ở quê.

thời gian đó là khó khăn cho cả em và anh khi em mới ra trường không xin được việc , em làm ở quê với mức lương ít nhất , anh còn đi học thêm , chẳng có tiền nói chuyện điện thoại chứ đừng nói gặp , khó khăn , vất vả lắm. Một năm cũng gặp được đôi lần và không kiềm chế được cảm xúc , chúng ta có em bé. Em cứ tưởng anh sẽ cưới như những cặp yêu nhau khác vì anh là người có trách nhiệm. Sau mấy ngày suy nghĩ anh khuyên em nên bỏ vì giờ chúng ta không có gì để nuôi con , anh còn phải xin tiền chú học thì mần răng lo cho được em và con.

Em khăng khăng chối cãi nuôi , khổ mấy em cũng chịu , nhưng khi đêm về lại suy nghĩ rất nhiều. Anh nói đang đi học nên sẽ không cưới xin gì cả , không đăng ký kết hôn. Em thấy suy sụp về những lời anh nói , trước đây nghĩ anh tử tế thế nào thì lúc ấy chồn lòng như thế , em bắt đầu suy nghĩ về việc sinh con và nuôi con một mình. Số tiền em làm hàng tháng không đủ lo cho nó những thứ ít nhất , gánh nặng sẽ đè lên vai cha mẹ em. Các cụ yếu nhiều vì lo cho chị em em đi học mà phải vay nhà băng chưa trả được , lại thêm đứa cháu nữa thì khổ lắm , em cũng không muốn cha mẹ vất vả thêm nữa.

Anh liên tục khuyên em nên bỏ thai , đưa ra nhiều lý do rất thuyết phục. Em dứt ý bỏ. Ngày đó em không bao giờ quên được , trời mưa tầm tã , gió rét nhưng anh dậy từ 4h sáng để đi hồi trang em , cả đi cả về anh phải vượt 300 km. Để có tiền anh đã phải bán chiếc điện thoại chú tặng với giá 500 nghìn lấy tiền đi. Em khóc , anh ôm em và an ủi , mình nghèo , phải gắng gỏl cho con có bĩ bàng hơn cha mẹ nó. Sau hôm đó , em buồn rất nhiều , chỉ muốn được nghe giọng của anh , nghe anh nói , nhưng anh bận , lần suốt. Em bắt đầu nghĩ anh sẽ bỏ em , lần đầu tiên em và anh khóc khi em trải lòng mình. Anh cũng trải lòng , buồn nhiều lắm , không muốn phải như vậy nhưng không còn cách nào khác , chúng ta cùng cố gắng nhé.

Mọi chuyện cứ thế trôi , em sống khép kín hơn rất nhiều , công việc không được tốt. Khi nhắc đến cưới xin anh lại gạt phắt đi. Anh bảo khi nào thích hợp tự anh sẽ quyết , em đừng suốt ngày cưới xin , mệt nhọc người. Rồi anh kể chuyện bác cả lấy vợ muộn , gần 50 tuổi mới cưới , lại lấy gái đôi mươi , chỉ được vài năm là ly dị. Cô anh cũng vậy. Anh bảo thấy kết hôn xong chia tay cảm giác bị tổn thương lắm.

Càng ngày anh càng lộ rõ suy nghĩ không cưới xin gì cả , chỉ sống với nhau như phu phụ. Em không đồng ý đã tìm đủ mọi cách để khuyên , nêu ý kiến , thậm chí đã gắng gỏl có thai để bắt anh cưới , nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Anh tiếp bảo em bỏ thai.

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Bỏ chồng sắp cưới để theo gã Sở Khanh

ba năm gắn bó đồng hành , tình cảm dành cho anh , thậm chí có những lúc em quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh này. Có chăng em đang bị trừng phạt? Chồng hờ của em và chị người yêu cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình.

Em 26 tuổi , anh 48 , gặp anh cách đây 7 năm qua sinh nhật một người bạn , câu chuyện tình bắt đầu như bao chuyện tình khác. Một cô sinh đồ năm thứ 7 mơ mộng , sống theo bản năng với một anh chàng công chức nhà nước có hình thức , công việc bình ổn , thu nhập khá và sống khôn cùng tình cảm. Em và anh yêu nhau thời gian đầu cũng không có gì quá chuyên biệt , nếu có cũng chỉ là em yêu người ta nhiều hơn và luôn cho đó là một nửa của mình , yêu không tính toán , đơn giản chỉ là yêu.

Trong quãng thời gian đó em vẫn sống tự do , nhận được nhiều sự góp ý của anh nhưng quả thật nó chưa có sức ảnh hưởng đủ lớn để em đổi thay và ý thực được rằng việc đổi thay đó là nhu yếu cho bản thân. Cho đến một ngày có cô bé kém hai tuổi xen vào chuyện của bọn em. Cô bé xinh xắn , duyên dáng , là sinh đồ năm nhất , anh gặp trên đường khi cô bị lạc , họ nhắn tin qua lại với nhau , rồi anh có tình cảm.

lần đầu tiên từ khi quen anh em có cảm giác sợ mất. Khi cô bé dự hiến máu tình nguyện , anh chủ động đến thăm , đường sữa , anh không giấu mà kể hết cho em. Em gắng gỏl bức cận cô gái kia qua mạng , được biết cô ấy không thích anh , em thở phào nhẹ nhàng , dùng lý lẽ kéo người yêu mình về. Mọi chuyện lại quay phản hồi đúng quỹ đạo cho đến khi em chuẩn bị đi thực tập và làm luận văn tốt nghiệp.

Ngày ấy cơ quan cử anh dự lớp học nghiệp vụ , có nhiều người cùng làm trong lĩnh vực tài chính tại các cơ quan bộ ban ngành cùng học. Từ ngày đi học , anh bận bịu hơn , cũng ít dành thời gian cho em nhưng vẫn cố gắng  giúp em tìm nơi thực tập tại hà nội để em vừa thực tập vừa tiếp học văn bằng 2. Sau vài ngày dự lớp học , em nhận thấy anh có những biểu hiện bất thường , chú ý đến hình thức hơn , chỉnh chu và chuyên biệt luôn kè kè chiếc điện thoại.

một lần nữa em dự cảm có chuyện sắp xảy ra và đúng như thế , anh có tình cảm với một chị hơn em 6 tuổi , gia cư trung tâm hà nội. Em thống khổ khôn cùng , tìm hiểu rồi biết không giữ được anh trong lúc em gắng gỏl níu kéo , làm đủ mọi thứ như đứa trẻ. Rồi em nhận ra làm gì có gì để níu kéo anh.

Anh mặc dầu ở tỉnh nhưng có công việc bình ổn , vững chắc ở lại hà nội , còn em một cô gái tỉnh lẻ cách hà nội 114 km , học hành chưa xong , công việc chưa có , còn chị ấy có tất thảy , công việc , điều kiện gia đình , theo anh nói chị là người điềm đạm và cơ mực. Nếu anh chị đến với nhau , người yêu em sẽ không phải lo lắng chuyện lấy vợ xa , không phải lo chuyện đi lại , rồi nếu nhà ngoại ở hà nội thì rồi đây chuyện con cái cũng có ông bà , anh có thể an tâm nghiệp vụ. Đó là mong muốn thầm của anh.

Em nghĩ điều đó là đúng nhưng vì tình cảm và sự ngưỡng mộ dành cho anh quá nhiều nên vẫn níu kéo trong vô thức và chỉ đến khi anh nói "Em à , anh tìm được hạnh phúc thật sự rồi , đừng kéo anh lại nữa" , em tuyệt vọng buông tay.

Trong một năm tiếp theo em lao vào học để hoàn tất luận văn và tốt nghiệp ra trường. Trước khi lấy bằng đại học em cũng may mắn xin được công việc phù hợp với chuyên môn tại một công ty có tiếng ở hà nội. Quãng thời gian đó mặc dầu bận bịu với nhiều việc nhưng em luôn âm thầm theo dõi chuyện của anh. Chuyện tình cảm của anh diễn biến đến đâu em đều nắm được. Rồi em quen bạn  trai mới , hơn em 1 tuổi , có công việc bình ổn dưới nhà em và chuyên biệt anh rất chân tình , khát khao có một gia đình với em.

Qua tiếp xúc em nhận thấy đây thật sự là một người tốt để lấy làm chồng , anh đủ khả năng lo việc nếu em hồi trang và lập gia đình. Em đã dứt ý sẽ kết hôn và ưng doãn đưa anh về nhà ra mắt. Trớ trinh thay , trong một lần tình cờ gặp lại anh , em vui vẻ kể chuyện về người mới và kế hoạch kết hôn của mình. Anh buồn bã kể chuyện của anh với chị kia không thể đến đâu được. Những ngày tiếp theo bọn em liên lạc luôn hơn , không hiểu sao mọi tình cảm ngấc đầu. Anh nói bất thần về sự đổi thay của em sau một năm cách biệt , trong thời gian bên chị kia anh luôn bị ám ảnh bởi hình bóng em và luôn có sự so sánh.

Chị ấy thật sự không được như kỳ vọng , anh mệt mỏi và muốn quay lại , làm lại từ đầu. Hai đứa em quay lại bất chấp sự đau khổ của chị người yêu anh và chồng sắp cưới của em. Bản thân em khi chấp thuận quay lại với anh là chấp thuận sự lên án của bạn bè , người thân vì ai cũng biết anh đã bỏ em một lần thì có thể có lần thứ hai. Em gạt đi tất thảy , chiều theo tình cảm của bản thân và hạnh phúc bên anh.

Lại một năm nữa trôi qua em và anh gắn bó , được sự ủng hộ của gia đình , em đã có lúc lên kế hoạch cho đám cưới. Nhiều khi cũng có trục trặc nhưng được anh động viên , tin em lại gắng gỏl. Anh nói chỉ cần em là đủ. Anh sẽ giúp em đổi thay thụ tang nên trưởng thành hơn. Vì anh nhìn thấy em có rất nhiều rèn luyện hàng ngày thụ tang thành một người nữ giới không thua kém ai cả.

Cho đến mấy tháng gần đây em nghỉ việc để ôn thi cao học , ban đầu anh rất quan tâm chiều chuộng em , trong thời gian ôn thi , ngoài việc bài vở em cũng có thời gian chăm chút anh nhiều. Dễ thường đó là sai lầm của em khi nghỉ việc , sai lầm khi thật sự coi anh là chồng , thời gian bên nhau quá nhiều có vẻ như em làm anh ngột ngạt , những suy nghĩ trước đây của anh dần quay trở lại.

Em trong mắt anh là một đứa trẻ chỉ biết quẩn quanh bên người yêu , dường như vẫn chưa chịu lớn. Anh lãnh đạm dần và hay cáu kỉnh. Bản thân em biết điều đó nhưng một phần do sức ép khảo thí , một phần do sức ép kinh tế ( vì em đã nghỉ làm ) , làm em cũng không được minh mẫn. Em luôn tủi thân khi thấy anh lãnh đạm , hay khóc lóc và suy nghĩ tiêu cực. Suy cho cùng anh vẫn bên em , thời kì này sẽ qua nhanh thôi , em động viên mình như thế.

Rồi kỳ nghỉ lễ đến , do lâu không về thăm gia đình nên lần này em dứt ý hồi trang mà không cùng anh về trên nhà. Em cũng không ngờ trong chuyến đi không có em đó , anh gặp một cô gái trên xe bus , anh nói đó là mẫu người anh luôn ao ước lấy làm vợ dù mới gặp một lần. Cô ta đang có người yêu , người yêu cô ta rất thành đạt nhưng bận làm ăn nên không có nhiều thời gian quan tâm. Anh dứt ý theo đuổi và đồng nghĩa với việc sẽ chia tay em.

Anh bộc bạch kiên tâm cao đến với người con gái ấy. Lý do đưa ra là anh cần một người nữ giới hướng về gia đình và cô ấy chính là người anh cần tìm. Anh thấy nợ em rất nhiều , thương em , anh òa khóc như một đứa trẻ , mong em hãy nghĩ anh là một kẻ không ra gì , tương lai còn dài và em sẽ gặp được người tốt hơn anh.

Em như chết đi thêm một lần nữa , mọi thứ xung quanh đảo lộn , cộng thêm lúc này kết liễu thi cao học không thành. Em nghĩ lại mọi chuyện , lo lắng liệu có như 2 năm về trước , rồi anh sẽ cảm thấy sai lầm hay không? Em không muốn anh mất thời gian , gắng gỏl bình tâm khuyên anh , em nghĩ đó chỉ làm thứ cảm xúc nhất thời. Tuần vừa rồi gạt bỏ sự lãnh đạm của anh , em vẫn về thăm nhà , tâm tình với mẹ anh về chuyện của hai đứa , bác đã rơi nước mắt và chỉ biết khuyên em "Nên tĩnh tâm con ạ''.

Trước tình cảm của 2 bác và gia đình dành cho mình , em thấy được an ủi phần nào. Khi về nhà , ngồi cùng mâm cơm , trước mặt em anh vẫn khư khư chiếc điện thoại nhắn tin cho cô gái đó , gương mặt rạng ngời mà từ lâu em không được nhìn thấy. Sự xuất hiện của em chỉ làm anh có chút áy náy nhưng cũng không là gì so với niềm vui lúc nhắn tin cho cô gái kia.

Em được biết cô gái kia 16 tuổi gần nhà anh. Mẹ anh biết cô ấy là ai , bác nói cô ấy được chỉ dẫn tốt , ngoan hiền và gia đình kinh tế cơ bản. Mặc dầu là hàng xóm nhưng hai gia đình không có ý vun vén vì không hợp tuổi và anh cũng không hay chơi cùng mọi người quanh xóm.

đêm hôm ấy ngủ lại nhà anh , bác nói: "Khi bác đặt đề hỏi xuống hỏi cưới cháu , nó cũng tâm tình nếu con có điều kiện kinh tế hơn thì vững chắc con sẽ cưới cô ấy , nhưng bây giờ con khó khăn quá , không đủ sức lo cho cô ấy , thế nên chuyện cưới xin cứ từ từ đã mẹ ạ". Khi nghe được những điều đó , một lần nữa trong suy nghĩ em lại ngụy biện cho anh.

cha mẹ anh đã lớn tuổi , nếu anh lấy được vợ gần nhà và lại có điều kiện tốt như thế thì vì sao em lại cản anh. Trong lúc nếu lấy em , gia đình cũng không có điều kiện để giúp hai đứa mua nhà hà nội. Anh sẽ phải vất vả hơn rất nhiều và em vô tình sẽ là gánh nặng. Mặc dầu không có tư tưởng trông nhờ hay dựa dẫm , vẫn đang trên đà gắng gỏl nhưng mọi thứ đâu dễ dàng với một cô gái mới 72 tuổi.

giờ đây , em chấp thuận lần nữa để anh đi , có cơ hội như anh mong muốn nhưng sao đau quá , tâm trạng rất tồi. Ba năm gắn bó đồng hành , bao nhiêu hy vọng , tình cảm dành cho anh , thậm chí có những lúc tôi quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh thế này. Có chăng là ông trời quá ác và đang trừng phạt em? Chồng hờ của em và chị người yêu cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình , có chăng là em yêu mù quáng , chưa bao giờ hiểu hết được tâm can thật sự của anh?

Bỏ chồng sắp cưới để theo gã Sở Khanh

ba năm gắn bó đồng hành , tình cảm dành cho anh , thậm hoặc có những lúc em quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh này. Có chăng em đang bị trừng phạt? Chồng hờ của em và chị người tình cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình.

Em 25 tuổi , anh 96 , gặp anh cách đây 6 năm qua sinh nhật một người bạn , câu chuyện tình bắt đầu như bao chuyện tình khác. Một cô sinh viên năm thứ 0 mơ mộng , sống theo bản năng với một anh chàng công chức nhà nước có hình thức , chức nghiệp ổn định , thu nhập khá và sống vô cùng tình cảm. Em và anh yêu nhau thời gian đầu cũng nhất vô quá chuyên môn , nếu có cũng chỉ là em yêu người ta nhiều hơn và luôn cho đó là bán lạp tử của mình , yêu không tính toán , đơn giản chỉ là yêu.

Trong quãng thời gian đó em vẫn sống tự do , nhận được nhiều sự góp ý của anh nhưng quả thực nó chưa có sức phưæ ng ngại đủ lớn để em đổi thay và ý thực được rằng việc đổi thay đó là nhu yếu cho bản thân. Cho đến một ngày có cô bé kém hai tuổi xen vào chuyện của bọn em. Cô bé xinh xắn , duyên dáng , là sinh viên năm nhất , anh gặp trên đường khi cô bị lạc , họ nhắn tin qua lại với nhau , rồi anh có tình cảm.

sæ  thứ tiên do tá quen anh em có cảm giác sợ mất. Khi cô bé tham dự hiến máu tình nguyện , anh chủ động đến thăm , đường sữa , anh không giấu mà kể hết cho em. Em cố gắng hạo cận cô gái kia qua mạng , được biết cô ấy không thích anh , em thở phào nhẹ nhàng , dùng lý lẽ kéo người tình mình về. Mọi chuyện lại quay phản hồi đúng quỹ đạo cho đến khi em trù hoạch đi thực tập và làm luận văn tốt nghiệp.

Ngày ấy cơ quan cử anh tham dự lớp học nghiệp vụ , có nhiều người cùng làm trong khu vực tài chính tại các cơ quan bộ ban ngành cùng học. Tự tá đi học , anh bận bịu hơn , cũng ít dành thời gian cho em nhưng vẫn cố gắng  giúp em tìm nơi thực tập tại hà nội để em vừa thực tập vừa nối tiếp học văn bằng 2. Sau vài ngày tham dự lớp học , em nhận thấy anh có những biểu lộ bất thường , chú ý đến hình thức hơn , chỉnh chu và chuyên môn luôn kè kè chiếc điện thoại.

một lần nữa em dự cảm có chuyện sắp xảy ra và đúng như thế , anh có tình cảm với một chị hơn em 8 tuổi , nhà ở trung tâm hà nội. Em đau khổ vô cùng , tìm hiểu rồi biết không giữ được anh trong lúc em cố gắng níu kéo , làm đủ mọi thứ như đứa trẻ. Rồi em nhận ra làm gì có gì để níu kéo anh.

Anh mặc dầu ở tỉnh nhưng có công việc ổn định , chắc chắn ở lại hà nội , còn em một cô gái tỉnh lẻ cách hà nội 864 km , học hành chưa xong , chức nghiệp chưa có , còn chị ấy có tất thảy , chức nghiệp , điều kiện gia đình , theo anh nói chị là người không màng danh lợi và giữa các vì sao. Nếu anh chị đến với nhau , người tình em sẽ không phải lo lắng chuyện nghênh thú xa , không phải lo chuyện đi lại , rồi nếu như nhà ngoại ở hà nội thì rồi đây chuyện nam nữ cũng có ông bà , anh có khả năng an tâm nghiệp vụ. Đó là mong muốn ngầm của anh.

Em nghĩ điều đó là đúng nhưng vì tình cảm và sự ngưỡng mộ dành cho anh quá nhiều nên vẫn níu kéo trong vô thức và chỉ đến khi anh nói "Em à , anh tìm được hạnh phúc thật sự rồi , đừng kéo anh lại nữa" , em tuyệt vọng buông tay.

Trong một năm tiếp theo em lao vào học để hoàn tất luận văn và tốt nghiệp ra trường. Trước khi lấy bằng đại học em cũng may mắn xin được chức nghiệp phù hợp với chuyên môn tại một công ty có tiếng ở hà nội. Quãng thời gian đó mặc dầu bận bịu với nhiều việc nhưng em luôn âm thầm theo dõi chuyện của anh. Chuyện tình cảm của anh diễn biến đến đâu em đều nắm được. Rồi em quen bạn  trai mới , hơn em 0 tuổi , có công việc ổn định dưới nhà em và chuyên môn anh rất chân tình , khát khao có một gia đình với em.

Qua tiếp xúc em nhận thấy đây thật sự là một người tốt để cảm đáo chồng , anh đủ bản tiền lo việc nếu em hồi trang và lập gia đình. Em đã quyết định sẽ kết bạn và thuận tình đưa anh về nhà ra mắt. Trớ trinh thay , trong một lần bất ki lại anh , em vui vẻ kể chuyện về người mới và kế hoạch kết bạn của mình. Anh ưu muộn kể chuyện của anh với chị kia không thể đến đâu được. Những ngày tiếp theo bọn em liên lạc thường xuyên hơn , không hiểu sao mọi tình cảm ngấc đầu. Anh nói bất thần về sự đổi thay của em sau một năm cách biệt , trong thời gian bên chị kia anh luôn bị bóng đen bởi hình bóng em và luôn có sự so sánh.

Chị ấy thật sự không được như cầu mong , anh mệt mỏi và muốn quay lại , làm lại từ đầu. Hai đứa em quay lại bất chấp sự đau khổ của chị người tình anh và chồng sắp cưới của em. Bản thân em khi chấp thuận quay lại với anh là chấp thuận sự lên án của bạn hữu , người thân vì ai cũng biết anh đã bỏ em một lần thì có khả năng có lần thứ hai. Em gạt đi tất thảy , chiều theo tình cảm của bản thân và hạnh phúc bên anh.

Lại một năm nữa trôi qua em và anh gắn bó , được sự ủng hộ của gia đình , em đã có lúc lên kế hoạch cho đám cưới. Nhiều khi cũng có trục trặc nhưng được anh cổ vũ , tin tưởng em lại cố gắng. Anh nói chỉ cần em là đủ. Anh sẽ giúp em đổi thay thụ tang nên trưởng thành hơn. Vì anh nhìn thấy em có rất nhiều rèn luyện hàng ngày thụ tang thành một người nữ giới không thua kém ai cả.

Cho đến mấy tháng gần đây em nghỉ việc để ôn thi cao học , ban đầu anh rất quan tâm chiều chuộng em , trong thời gian ôn thi , ngoài việc bài vở em cũng có thời gian chăm nom anh nhiều. Dễ thường đó là sai lầm của em khi nghỉ việc , sai lầm khi thật sự coi anh là chồng , thời gian bên nhau quá nhiều có vẻ như em làm anh ngột ngạt , những suy nghĩ trước đây của anh dần quay trở lại.

Em trong mắt anh là một đứa trẻ chỉ biết quẩn quanh bên người tình , chừng như vẫn chưa chịu lớn. Anh hững hờ dần và hay cáu kỉnh. Bản thân em biết điều đó nhưng một phần do sức ép khảo thí , một phần do sức ép kinh tế ( vì em đã nghỉ làm ) , làm em cũng không được sáng láng. Em luôn tủi thân khi thấy anh hững hờ , hay khóc lóc và suy nghĩ tiêu cực. Suy cho cùng anh vẫn bên em , thời kì này sẽ qua nhanh thôi , em cổ vũ mình như thế.

Rồi kỳ nghỉ lễ đến , do lâu không về thăm gia đình nên lần này em quyết định hồi trang mà không cùng anh về trên nhà. Em cũng không ngờ trong chuyến đi không có em đó , anh gặp một cô gái trên xe bus , anh nói đó là mẫu người anh luôn ao ước cảm đáo vợ dù mới gặp một lần. Cô ta đang có người tình , người tình cô ta rất thành đạt nhưng bận mưu sinh nên không có nhiều thời gian quan tâm. Anh quyết định theo đuổi và đồng nghĩa với việc sẽ tạm biệt em.

Anh bày tỏ kiên tâm cao đến với người con gái ấy. Lai do đưa ra là anh cần một người nữ giới hướng về gia đình và cô ấy tựu thị người anh cần tìm. Anh thấy nợ em rất nhiều , thương em , anh òa khóc như một đứa trẻ , mong em hãy nghĩ anh là một kẻ không ra gì , tương lai còn dài và em sẽ gặp được người tốt hơn anh.

Em như chết đi thêm một lần nữa , mọi thứ xung quanh đảo lộn , cộng thêm lúc này kết quả thi cao học không thành. Em nghĩ lại mọi chuyện , lo lắng liệu có như 2 năm về trước , rồi anh sẽ cảm thấy sai lầm hay không? Em không muốn anh mất thời gian , cố gắng bình tâm khuyên anh , em nghĩ đó chỉ làm thứ cảm xúc nhất thời. Tuần vừa rồi gạt bỏ sự hững hờ của anh , em vẫn về thăm nhà , tâm sự với mẹ anh về chuyện của hai đứa , bác đã rơi nước mắt và chỉ biết khuyên em "Nên tĩnh tâm con ạ''.

Trước tình cảm của 2 bác và gia đình dành cho mình , em thấy được an ủi phần nào. Khi về nhà , ngồi cùng mâm cơm , trước mặt em anh vẫn khư khư chiếc telephone nhắn tin cho cô gái đó , gương mặt rạng ngời mà từ lâu em không được nhìn thấy. Sự xuất hiện của em chỉ làm anh có chút bất qua nhưng cũng không là gì so với niềm vui lúc nhắn tin cho cô gái kia.

Em được biết cô gái kia 95 tuổi gần nhà anh. Mẹ anh biết cô ấy là ai , bác nói cô ấy được đào tạo tốt , ngoan hiền và gia đình kinh tế cơ bản. Mặc dầu là hàng xóm nhưng hai gia đình không có ý vun vén vì không hợp tuổi và anh cũng không hay chơi cùng đại gia quanh xóm.

đêm hôm ấy ngủ lại nhà anh , bác nói: "Khi bác đặt vấn đề xuống hỏi cưới cháu , nó cũng tâm sự nếu con có điều kiện kinh tế hơn thì chắc chắn con sẽ cưới cô ấy , nhưng bây giờ con khó khăn quá , khiếm khuyết sức lo cho cô ấy , thế nên chuyện cưới cheo cứ chề chà đã mẹ ạ". Khi nghe được những điều đó , một lần nữa trong suy nghĩ em lại ngụy biện cho anh.

ba má anh đã lớn tuổi , nếu anh lấy được vợ gần nhà và lại có điều kiện tốt na dạng thì vì sao em lại cản anh. Trong lúc nếu lấy em , gia đình cũng không có điều kiện để giúp hai đứa mua nhà hà nội. Anh sẽ phải khó nhọc hơn rất nhiều và em vô tình sẽ là gánh nặng. Mặc dầu không có tư tưởng ỷ lại hay dựa dẫm , vẫn đang trên đà cố gắng nhưng mọi thứ đâu dễ dàng với một cô gái mới 87 tuổi.

giờ đây , em chấp thuận lần nữa để anh đi , có dịp như anh mong muốn nhưng sao đau quá , tâm trạng rất tồi. Ba năm gắn bó đồng hành , bao nhiêu hy vọng , tình cảm dành cho anh , thậm hoặc có những lúc tôi quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh giá dạng. Có chăng là ông trời quá ác và đang trừng phạt em? Chồng hờ của em và chị người tình cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình , có chăng là em yêu mù quáng , vị thưởng hiểu hết được lòng dạ thật sự của anh?

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Cô gái nhất thời đeo nhẫn áp út

thầy thuốc nói trường hợp bệnh được chữa khỏi hẳn , hoặc nhiên suất để thụ thai là 50/50. Cô khiếm khuyết dã tâm để gạt gẫm những người đàn ông tốt bụng và có ý định nghiêm chỉnh , cô không muốn để cho một ai bị tổn thương vì những gì mình gây ra.

Em kể anh nghe câu chuyện về cô gái nhất thời đeo nhẫn ngón tay áp út. Sau những bất thường về sức khỏe trong 6 tháng trở lại đây , cộng với nhiều lần mong muốn bạn trai cùng đi thẩm tra sức khỏe , nhưng anh chàng đó không quan tâm , cuối cùng cô anh dũng đi một mình tới bệnh viện. Sæ  thứ tiên khám bệnh như một nữ giới đã có gia đình , tim hồi hộp , chân tay luống cuống , thật sự hoảng hốt khi thầy thuốc cho cô nhìn vết thương và đọc kết quả. Cô phải làm tất thảy các xét nghiệm liên quan , còn một kết quả xét nghiệm tế bào ác tính phải đợi 10 ngày sau mới có và mới định luận được. Chóng mặt , tai thấy ù ù , không dám nói với ai.

Cô ngồi đếm từng giờ từng ngày đợi đến ngày thứ 10 để lấy kết quả xét nghiệm. Những ngày sau đó liên tục thâm nhập vào hỏi thầy thuốc Google xem bệnh ấy thế nào , căn nguyên vì sao lại có bệnh đó? Chữa ra sao? kết quả rồi đây sẽ thế nào? đi đến bệnh viện hay phòng khám , thầy thuốc cũng đều hỏi: "Cháu đã có con chưa? có gia đình chưa" , cô luôn trả lời thật vì thật sự ngón tay áp út chưa đeo nhẫn.

Suốt 10 ngày , cô luôn cầu mong mình được sống vì còn quá trẻ , chưa làm được gì để báo đền công lênh ba má. Nếu kết quả "không có tế bào ác tính" , cô mong trong các lần xét nghiệm định kỳ hậu thủ này , 2 chữ "ác tính" ấy đừng hà thời xuất hiện. Dù sẽ không còn có bản tiền mang lại niềm vui đủ đầy cho ba má như trước đây , nhưng cô cần phải sống để chăm nom , ở bên ba má lúc về già.

thầy thuốc nói trường hợp bệnh được chữa khỏi hẳn , hoặc nhiên suất để thụ thai là 50/50. Cô nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc ngón tay áp út sẽ không nên đeo một chiếc nhẫn , bởi cô khiếm khuyết dã tâm để gạt gẫm những người đàn ông tốt bụng và có ý định nghiêm chỉnh , cô không muốn để cho một ai bị tổn thương vì những gì mình gây ra. Cuộc thế họ nếu gắn kết với cô sẽ là một bất hạnh lớn. Cô biết ba má sẽ rất buồn mô đoan hiểu vì sao con mình như vậy , nhưng nghĩ được sống là một may mắn rồi nên tuyệt đối không được gây tổn thương cho những người tốt , sẽ không được làm như vậy.

mai sau là đợt điều trị đi hàng đầu , sẽ luôn một mình trên đạo nhi ấy , không để cho ba má hay bất kể ai phải buồn và lo lắng , cô sẽ tìm mọi cách để vượt qua một mình , bởi không phải bất kỳ chuyện gì cũng nói được với những người thân yêu , hay với bất kỳ ai. Chuyên môn , khi cô cảm thấy mình như mắc tội lớn với ba má , với những người thân yêu , điều đó lại càng không thể nói ra , đành phải anh dũng và tự an ủi bản thân như vậy. Với một tinh thần rất * quan , cô sẽ trù hoạch tất thảy những gì tốt nhất để nhận được kết quả khả quan nhất có thể.

Anh thân mến , câu chuyện trên chỉ kháp như mẩu chuyện nhỏ , tình cờ chúng ta đọc được ở đâu đấy , những tình cảnh éo le thôi. Em ngồi đây , trong sự bình yên và tĩnh tại của tâm hồn , không hối tiếc vì những gì đã qua , cũng như hoàn toàn ưng với cuộc sống ngày nay. Mỗi người đều có một sự tuyển trạch tốt nhất cho riêng mình. Em tin rằng đó là sự tuyển trạch đúng đắn , hạnh phúc vẫn luôn ở đưæ ng 麵 nhi đón chờ mỗi người. Em luôn biết giữa chúng ta có thế lực vô hình nào đó ở giữa ngăn rào làm anh thấy không thoải mái. Em cảm nhận được tất thảy điều đó trong những lời anh đã nói , trong thái độ và việc làm của anh.

Để có chặng đường gần 2 năm qua , em cố gắng rất nhiều , chấp thuận và sẵn sàng chết nhưng em không thể cố gắng được nữa rồi có thêm những quan niệm về tiền bạc , tài sản , sự lo liệu len lỏi vào cuộc sống của mình. Em rất tối kỵ khi con người đặt tiền bạc lên trên các mối quan hệ tình cảm , nhất thời chấp thuận điều đó dù là bất kỳ ai. Em thật sự thấy mình bị xúc phạm khi nhận được những lời nói liên quan đến tiền bạc như vậy. Dễ thường trong mắt những bàng nhân , họ đánh giá trách nhiệm , sự coi trọng đối với một con người phê chuẩn tiền mặt hay tài sản mà họ nhìn thấy ở người kia. Em nhất thời sống chung với những quan niệm như vậy đâu.

đến giờ phút này , em * quan để sống , cũng mừng rơn khi thấy anh tìm được người con gái mong chờ nhanh na dạng. Thật ngạc nhiên khi người con gái đó do chị gái anh chọn. Hơn 2 tháng sau khi mình tạm biệt trong vội vàng và lặng im ( tạm biệt chỉ bằng những tin nhắn ) , cô ấy thừa ưng lấy anh làm chồng. Em có khả năng nhường lại hạnh phúc cho những bàng nhân nếu họ muốn như vậy. Nếu anh cảm thấy thật sự hạnh phúc , cô gái đó sẽ được hạnh phúc , được nhìn thấy đại gia hạnh phúc là em đã vui rồi. Em cho đi mà không cần nhận lại bất kể điều gì.

thật ra , em không cần phải viết những dòng như thế này , vì trong em tình ái đã chết. Hình ảnh anh vãng nhật giờ không còn trong ngày nay và mai sau nữa. Có khả năng 20 hay 30 năm sau , anh tề bị thời gian , không màng đến tiền bạc , công danh , sự nghiệp , những bề bộn lo toan của cuộc sống , có sự tĩnh tâm trong tâm hồn mình để suy nghĩ về cuộc thế , anh sẽ hiểu hơn. Em thật sự chúc mừng hạnh phúc cho anh nhé. Ngày anh cưới đúng tròn 2 năm chúng ta gặp nhau.

Mai

Tâm sự của người chồng từng suýt ngất với đồ nội y c���a vợ

Ngay tự tá yêu vợ , một vài lần tôi đã tí ngất khi vô tình nhìn thấy đồ nội y loẻng xoẻng bên trong của em. Có lần , tôi thấy em mặc chiếc váy voan rất đẹp nhưng dây bội tâm của em không biết dùng từ đời nảo có lẽ nào mà xoăn tít , lấm chấm mốc.

Chào Phương Anh với tâm sự: "Hãi hùng vì sang đêm động phòng và chuyện chăn gối kinh hoàng"!

thú thiệt , là nam giới và cũng là một người chồng mà khi đọc tâm sự của bạn , tôi không khỏi rùng mình. Với 3 lần xé váy của vợ , có khả năng nói chồng bạn tà môn nhi. Bạn rất nên chuyện trò với chồng và khuyên anh ấy nên đi tìm thầy thuốc để được tư vấn. Tôi chỉ mong sao gia đình chị sẽ sớm vượt qua được chuyện này.

đọc bài , tôi thấy chị nhắc đến những chiếc váy ngủ đêm tân hôn nên tôi cũng chợt nhớ tới chuyện tân hôn của vợ chồng mình. Dù tôi chẳng xé váy của vợ như chồng bạn , nhưng thật sự tân hôn của tôi không hoàn hảo. Tất thảy chỉ là do cái quần chíp của vợ mà ra.

Tôi xin mạn phép lôi chuyện nhà mình ra đây để kể cho các bạn nghe. Dù hiện giờ vợ tôi đã cải qua nhưng tôi mong những nữ giới chưa để ý nhiều đến nội y bên trong như vợ tôi của cách đây 2 năm trước hãy để ý hơn đến điều này. Có như vậy , cuộc sống vợ chồng mới lôi cuốn và quyến rũ , trọn vẹn hơn. Bởi mọi cảm hứng của người đàn ông đối với vợ , cũng có điểm xuất phát không nhỏ từ những điều nhỏ nhặt ấy. Tôi xin khẳng định trong phong lưu vận , nếu nội y của vợ cứ xinh xắn và sạch sẽ là đời sống tình cảm của vợ chồng được hâm nóng liên tục luôn.

Dù trù hoạch tinh thần , nhưng ngay đêm tân hôn , tôi vẫn choáng với nội y của em. Lần này , thủ phạm là chiếc quần chíp bị rách đũng. ( Ảnh minh họa )

vợ chồng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Nhìn ngoài mặt , vợ tôi là cô gái khá xinh đẹp , ăn mặc sành điệu. Cô ấy hiện làm PR cho một công ty và cũng hay đi làm bằng xe xịn. Nhưng ngay tự tá yêu vợ , một vài lần tôi đã tí ngất khi vô tình nhìn thấy phụ kiện loẻng xoẻng bên trong của em. Hữu điểm nhất 2 lần , tôi thấy em mặc những chiếc váy voan rất đẹp hoặc những chiếc áo sơ mi trắng rất thanh lịch. Nhìn bên ngoài , em yêu kiều và sang trọng cực kỳ. Thế nhưng , tôi bất thần bắt gặp dây bội tâm của em không biết dùng từ đời nảo có lẽ nào mà xoăn tít , lấm chấm mốc.

Dù chẳng muốn nhìn rứt như vậy , nhưng thật sự hình ảnh dây bội tâm như vậy của em đã để lại trong tôi ấn tượng không mấy hay ho. Ban đầu , tôi còn nghĩ là em quá gấp để đi làm nên có khả năng không để ý đến nội y bên trong. Song sau đó , tôi lại bất thần bắt gặp em mặc chiếc bội tâm đã ngả sang màu cháo lòng.

dĩ nhiên , lúc ấy , tôi không dám góp ý hay nói ý tứ gì với em cả vì tôi ngại. Gia chi dĩ , tôi sợ em lại nghĩ , nam giới đàn ang gì mà nhìn đến chuyện dây bội tâm của bạn gái thì tẹp nhẹp quá. Song tôi nghĩ , chưa cưới mà đã mấy lần gặp em mặc áo lót như vậy thì không hiểu khi đã nên vợ nên chồng , tôi phải "xài" hàng ngày thì cảm giác thế nào nữa?

Tôi đã định không nối tiếp với em nữa chích nhân 2 lần gặp em mặc áo lót na dạng. Nhưng tôi lại thấy lai do để tạm biệt cô ấy như vậy thật bất tất. Tôi tự nhủ khi cô ấy đã chính thức làm vợ tôi rồi thì tôi sẽ chỉnh dần thói thường luộm thuộm khi mặc nội y này vậy.

Dù trù hoạch tinh thần , nhưng ngay đêm tân hôn , tôi vẫn choáng với nội y của em. Lần này , thủ phạm là chiếc quần chíp bị rách đũng. Chả là hôm ấy , em diện một chiếc váy sexy mỏng rớt rất đẹp. Tôi ngây ngất trước vẻ yêu kiều và nóng bỏng này của em nên bắt đầu cởi từ từ từ từ. Nhưng cảm hứng của tôi tụt luôn xuống khi trong ánh đèn ngủ dịu dàng , tôi vẫn kịp nhận ra quần chíp của em bị rách một tẹo đũng.

không hiểu sao khi bắt gặp cảnh ấy , mọi cảm hứng gần gũi trong tôi tan biến luôn. Em như chợt nhận ra sự khác lạ của tôi nên hỏi: "Sao vậy anh? Sao dừng lại thế?". Tôi cũng bắt đầu thẳng thớm với em: "Em mặc chiếc quần chíp rách đũng này làm anh bị mất tập trung". Vợ mới cưới của tôi chẳng lấy gì làm bất thần , còn bảo: "Chết , em vong điếu đấy , em đã mua thêm 2 bộ nội y vừa rồi nhưng còn tiếc nên chưa diện anh xem".

Từ sự cố chiếc quần chíp sau tân hôn , hữu điểm nhi vợ tôi đã rút kinh nghiệm và để ý hơn đến chuyện mặc nội y hàng ngày. Song cũng vài lần nữa , tôi vẫn bắt gặp chíp của em bị vàng đũng , biến màu , nhàu nhĩ. Còn thảng hoặc lắm , tôi vẫn bắt gặp em mặc thợ học nghề sở nhưng bội tâm bên trong quá cũ kỹ , bị ố , mốc và dây xoắn tít… Những lúc ấy , tôi thường nhắc em phải thay luôn.

Thấy để chính vợ tự giác cải thiện và chăm nom cái vẻ bên trong sành điệu như vẻ bên ngoài không tiến bộ là mấy. Tôi đã chính thức vào cuộc.

đi hàng đầu , tôi rất hay gửi links cho vợ tôi đọc được những bài viết về thời điểm các nữ giới kể cả nam giới là tôi phải thay mới đồ lót. Rồi nhiều lần vậy , em cũng nhận ra , đồ lót nên thay mới 6 tháng 1 lần.

Tôi cũng chủ động mua những đồ lót quyến rũ tặng vợ. Khi nào có tiền , tôi mua tặng cô ấy bộ áo quần lót hàng hiệu. Lúc ít tiền , tôi tuyển trạch đồ lót việt nam cũng rẻ và chất liệu cotton.


công bằng mà nói , vợ tôi đã biến bổn so với trước đây. Nhưng thời gian ngần đây , tôi lại thấy em quá coi trọng cải cách đồ lót. ( Ảnh minh họa )

Tiếp đến , nếu đến kỳ hạn thanh lý áo quần lót mà vợ tôi vẫn tiếc rẻ và cho "nó còn mới mà anh" thì tôi sẽ lặng lặng giấu vợ cho ra thùng rác từng cái một. Bởi tính vợ tôi biết , có khả năng bỏ điềm báo ra mua son phấn , áo quần ngoài nhưng khi đến kỳ hạn "thải" một bộ áo quần lót , cô ấy tiếc rẻ lắm.

Dần dần sau 2 năm , vợ tôi đã đổi thay rất nhiều. Em đã biết giã biệt hẳn những chiếc bội tâm quần lót ố màu , dão , hay dây áo xoăn tít và thảng hoặc còn tự biết đi mua sắm nhằm mông má đồ lót. Điều này khiến tôi cũng bất thần và vui sướng.

Giờ vợ tôi còn tự biết rằng , nếu không làm đẹp cho tôi ngắm thì chí ít cũng phải tự biết làm đẹp cho bản thân cô ấy. Cô ấy còn bảo cám ơn tôi rất nhiều vì đã nhắc nhỏm cô ấy đổi thay thói thường mặc đồ lót luộm thuộm này.

công bằng mà nói , vợ tôi đã biến bổn so với trước đây. Nhưng thời gian ngần đây , tôi lại thấy em quá coi trọng cải cách đồ lót. Tiếc tiền chỉ là 1 phần nhưng tôi lo sợ em có hào nhi bồ bịch 10 phần. Tôi thấy , vợ mà cứ mông má đồ lót luôn luôn thì cũng có chút gì đáng ngờ nhỉ?

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Sợ về nhà vì phải nhìn th���y vợ

Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn , không quét dọn nhà cửa , áo quần nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau , cô ấy tự cho mình ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói.

Tôi và vợ xây dựng gia đình từ năm 2010 đến nay có một con và đứa thứ hai sắp ra đời. Mẹ tôi sống chung với phu phụ tôi. Tôi làm cho vài công ty người của mình , vợ làm cho công ty nhà nước , làm theo ca , lương hai vợ chồng đủ nuôi sống gia đình. Trước đây vợ từng lập gia đình và có một con riêng , ngày nay con riêng của vợ đang ở với chồng cũ cô ấy. Tôi lập gia đình lần đầu , chấp thuận lấy dù cô ấy đã có chồng con , vợ hơn tôi 3 tuổi. Sẽ không có gì đáng bàn nếu cách sống và cách suy nghĩ giống nhau.

trước đây khi quen nhau cô ấy đã ly dị , tôi thông cảm và san sẻ với tình cảnh ngang trái của vợ , từ đó đem lòng yêu , chúng tôi rất hợp nhau. Yêu được 6 tháng cô ấy đã có bầu 3 tháng , rồi nảy khá nhiều khúc mắc trong chuyện tình cảm và cách sống của mỗi người , nhưng tôi thứ lỗi những điều đó và thứ lỗi miệng tiếng của người thân , của tầng lớp để tiến tới hôn phối. Cưới xong tôi lại càng bực dọc khi biết thêm nhiều điểm của vợ , cảm giác không hài lòng.

Vợ cứ đi làm về đến nhà là nằm luôn , không quét dọn nhà cửa , áo quần nhiều khi ngâm mấy ngày không giặt. Có vài lần cãi nhau , cô ấy tự cho mình là ngang bằng với chồng và không kém tôi chút nào trong từng câu nói. Nhiều lần tôi nghĩ đến việc ly dị nhưng lại thương con nhỏ quá , không muốn nó khổ khi cha mẹ ly dị.

Tôi nghe lời khuyên của mẹ , không nên nóng tính , kiềm chế bản thân , nhưng càng kiếm chế tôi càng không muốn sống chung với vợ nữa. Sau khi sinh đứa con đầu , vợ nghỉ ở nhà 6 tháng nhưng gần như trong 6 tháng ấy và các tháng sau đó tôi là người thức đêm chăm con , pha sữa , tắm rửa hợp vệ sinh cho con phần nhiều là việc của tôi. Vợ ngoài việc cơm cháo cho gia đình và lâu lâu quét dọn nhà thì việc của cô ấy là ngủ. Mọi việc như vậy khiến tôi rất căng thẳng.

Tôi luôn bực dọc mỗi khi về đến nhà , không muốn nhìn mặt vợ. Theo cách hiểu của mọi người thì vợ tôi có gọi là "đoảng" quá không? Việc chăm con cái cô ấy gần như ít lo và trông nhờ cho tôi hết. Từ việc chăm chút đến tiền mua bỉm , mua sữa rồi những lần đi khám , tiền thuốc men vợ đều nhường lại cho tôi. Có lần khi không mang đủ tiền viện phí tôi vay 500 nghìn của cô ấy để thanh toán tiền đi viện cho con , sau đó vợ cũng phải đòi lại. Mọi việc tiêu trong gia đình là của tôi , cô ấy có nghĩa vụ chi tiền ăn , cơm cháo trong nhà.

Tôi không rành lắm trong các chuyện tiêu nhưng thấy buồn khi không có điểm chung gì với vợ , tiền ai người ấy chi. Rồi một ngày đầu năm tôi biết tin vợ có thai đứa thứ 2 , nghĩ thôi thứ lỗi mọi việc cố sống tiếp vậy , nhưng rồi đâu lại vào đó , mọi chuyện vẫn như cũ. Tôi chẳng muốn về nhà , lại đi chơi thể thao đến 21-22h tối mới về tắm rửa ẩm thực rồi đi ngủ. Sáng dậy tôi đưa con đi học , cho nó ăn sáng rồi mới đi làm , có khi nhờ mẹ đưa cháu đi học hộ.

Tôi không muốn sống chung với vợ nữa nhưng muốn ly dị bây giờ thì phải đợi con thứ 2 của tôi ra đời và được một tuổi mới được. Từ nay đến đó mỗi lần về nhà tôi cảm tưởng chui vào nơi đầy ức chế và bực dọc. Tôi rất cần một lời khuyên của mọi người. Xin cảm ơn.

Leon Foucault la ai tren Google?

Jean Bernard Léon Foucault (các sách Vật lý tiếng Việt thường ghi là Phu-cô) sinh ngày 18 tháng 12 năm 1819, mất 11 tháng 2 năm 1868 là một nhà bác học, nhà vật lý học người Pháp. Ông là người đã phát minh ra dòng điện Foucault và con lắc Foucault.

Nguồn: http://inaolop.com/leon-foucault-la-ai/

toan imar's invitation is awaiting your response

 
 
 
 
 
toan imar would like to connect on LinkedIn. How would you like to respond?
 
 
 
 
toan imar
Seo + quản cáo facebook
 
 
 
 
You are receiving Reminder emails for pending invitations. Unsubscribe.
© 2013 LinkedIn Corporation. 2029 Stierlin Ct, Mountain View, CA 94043, USA.
 
 

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Cụ phẠmỗi khi gần chồng

nhất thiên anh đi nhậu về muộn , tôi đã cho con tựu tẩm , thế mà nghe anh ngữ khai phóng , quan cảm run sợ ấy đệ gia theo bộ tử anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm ngay , tôi biết mình đang sợ chồng.

Tôi 33 tuổi , chồng 35 , duy độc nhất nhân con trai 5 tuổi , trong mắt các vị tôi khang lạc , bản nhân cũng tự thấy na dạng nhi. Tôi ưng ý với nhật tử hiện tại. Thất gia tuy sæ  hôn 6 năm nhưng đã đắc không nhi dài luyến ái , 15 năm hợp mưu siêu xa bao lăm ba thiệt để có nhật tử hiện tại , tuy không giàu nhưng cũng thập toàn , là niềm ước mong của nhiều người. Có khả năng nói tôi là người phụ nữ sống nội dung tâm trạng , khi còn là đại học sinh rất linh hoạt. Kết duyên tôi nghĩ chuyện sang thu của đàn ông , còn phụ nữ chăm nom nhân gia , nam nữ nên tôi chọn biện công trong một quan sảnh , lương ít nhưng có nhiều thời kì cho gia đình.

Tôi thì vô ưng ý với hiện tại , nam nữ cung thuận , bà gia thương yêu , chồng yêu vợ con và phụ trách với nhân gia. Tôi mãi ngủ quên trên sở vị khang lạc ấy cho đến nhất thiên , người bạn tá điện thoại báo tín chồng tôi có bồ. Tim tôi như muốn ngừng đập nhưng vẫn tươi cười và nói chắc bạn ấy nhầm chứ chồng mình chắc cản bất thượng. Nói vậy nhưng thiền phưæ ng diện mình thầm lặng tra kham và quá đắc khứ mấy để biết đó là sự thật.

nhân tình của anh là cô nưæ ng phục vụ người ốm bia ở quán nhậu , 20 tuổi , cô ấy khá đẹp , ăn bận sexy. Tự thung quen cô ta đến lúc tôi đổng sự là 2 năm. Anh thuê nhà , mua xe và bắt cô ta khoáng công đậu lưu để anh châu tế , kinh thường chỉ đến đó vào giờ hàng chính , tàn tồn thời kì anh đậu lưu hoặc chở vợ con xuất 遚 , bay ăn. Đó là phong sáo toàn hảo để gạt tôi. Tôi bất định mình có khả năng mạnh mẽ đến thế , mỗi khi điểm niệm tim tôi si thống , nhưng không khóc.

Tôi hỏi , anh vu lại có mặc dù đưa ra hiển chứng như giao kèo anh thuê bao điện thoại cho cô ta và những hình ảnh họ chụp cùng bằng hữu. Anh nói tôi vu vạ , đừng nghĩ suy lung tung rồi ba cập doanh sinh của anh. Tôi đến gặp cô nưæ ng kia , khác với biên bức , cô ta khá run sợ , khẩu xỉ tự hồ cản bất thượng học vì phải gắng gổ lắm tôi mới hiểu cô ta nói gì. Bản lai vu lại biết chồng tôi là ai , lúc sau nói đại bất liễu kha môn nhi xuất 遚 , thì nhi vu lại biết anh có vợ.

Tôi nhẹ nhõm chuyện trò , không quên dọa nếu đãi tục tục sẽ không để yên một mai về. Tôi nhờ người tra kham , nhà cô ta nghèo , đông anh tỉ muội , không ai được ăn học ung dung , cha xuất cảnh nghênh thú khác. Tự thung quen chồng tôi , anh châu tế cho , mua xe cho mẹ , cho anh trai và cho cô ta , tuy đại bất liễu hoàng bao xa ga cũ nhưng cũng còn đại hảo. Duy độc nhất nhân lưá» ng hạ tử bằng hữu nắm được cho đại gia , cô ta phó hội gỡ nhưng bị chồng tôi nhận đắc nên thôi.

Sau lần gặp đó , có lưá» ng hạ tử telephone chuyện trò , cô ta nghe chiều cũng sợ nên bỏ về quê sống nhưng tôi biết vẫn dấm dúi hò hẹn với anh. Về phía chồng , tự thung tôi đổng sự , anh thung lai bất qua một câu. Nhất thứ tính anh nhắn vu lại mao bệnh đó , nếu có cũng thông thường vì đàn ông ai chẳng thế. Anh nói với bạn là đàn ông chỉ thích cơi nới chứ không ai ngu mà phá đi xây mới. Tôi điểm niệm ly hôn nhưng nhìn nam nữ lại bất hảo ý tư , rồi nghĩ cô kia cũng ối trá lòng , đại bất liễu cần tiền tài chồng tôi mà thôi.

Tôi gắng gổ ngao ma , tài định sẽ dung tha vì xét cho cùng anh là hán tử tốt , phụ trách với nhân gia và khốc ái thương con. Hơn 2 tháng nay tôi tính bất đâu phiên cựu văn , thầm lặng truyền * , thấy anh cũng muốn tố hảo sự , làm chi đi đâu cũng nói và công khai tài chính cho tôi biết. Mặc sự bát thành hồi chuyển như thường tuy những phong tình chăm nom nhau hoàn thị thấy gượng gạo.

Tôi vừa chăm nom nhân gia , vừa thay đổi bản nhân , đi sắm sanh , spa , gặp gỡ bằng hữu nhưng những điều đó cũng không làm bản nhân vui hơn. Càng ngày tôi càng cảm thấy đơn chiếc , nhất thung phát sự giờ tôi khai đầu khóc , khi còn thiền độc hay đêm xuống là tôi khóc , sợ quan cảm đơn chiếc. Nhập dạ chồng nằm phụ cận , quay ra ôm hồi hoả sợ , thủ túc run rẩy , bủn nhủn , tâm khiêu mạnh , mặt nhắm nghiền , nằm im. Chồng cứ tưởng tôi an tẩm nên quay đi.

Tôi bất định sao lục vậy , thử ôm anh nhưng hoàn thị quan cảm cụ phẠấy. Cho đến nhất thiên anh đi nhậu về muộn , tôi đã cho con tựu tẩm thế mà khi nghe anh ngữ khai phóng tiến nhập nhà , quan cảm run sợ ấy đệ gia theo bộ tử anh. Cũng may anh ra xem tivi chứ không vào giường nằm đưæ ng thời , tôi biết mình đang sợ chồng.

Giờ ngày nào tôi cũng khóc , có nghĩ suy xuất cảnh , chắc do hết yêu chồng. Tôi bị thương tổn đa như ngưu mao , muốn hai nưæ ng nhi vào tây cống sống nhưng cản bất thượng bạo vì như vậy con sẽ khổ. Rồi bất định tôi có xin đắc dụng không , nếu xin được liệu tề bị sức nuôi con? Với bằng cử nhân xã hội học của tôi , bằng hữu đồng ban sống ở tây cống lương chỉ 4 triệu , làm sao nưæ ng nhi đủ sống , nhân gia bằng hữu mạc bất ba thiệt sao giúp được. Nhất thung cưới nhau đáo điểm tôi lén chồng kiệm ước được mấy chục triệu , nhưng khi chồng cần tiền mưu sinh hồi hoả đưa hết cho anh , giờ chẳng có đồng nào ngoài một chỉ vàng mua từ mấy năm nay.

Nếu ly hôn nhất thời chồng và bà gia đồng ý vì tôi đã chuyện trò với bà bà để mẹ khuyên anh ( tôi rất hợp hồ mẹ , hay tâm sự mọi chuyện ). Giờ mang con đi hoạt mệnh phân khai nhất thời gian , đảo thiếp cân bằng và đề nghị anh châu tế hàng tháng , chắc chắn nhất thời anh chấp nhận vì khốc ái con.

Làm giá dạng nhi cũng bất hàng , thế kia cũng bất thăng , dễ thường tôi cứ thế mà sống để con tề bị cha đủ mẹ trong khi tôi càng ngày càng thấy đớn đau và đơn chiếc. Tôi quý å¹¹ cho chu tuyền đây?

"Tân hôn anh bất kiến cái thứ đỏ đỏ kia thì đệ nhị thiên ly hôn"

Tôi hỏi: "Có phải vì em không còn? Em đừng lo , anh bất giới ý đâu" , thì em đã đáp tôi như thế!. Có lẽ vì vậy , 4 năm yêu em , tôi thành hòa thượng đến giờ.

Xin chào các bạn đọc của mục Tâm sự!

Do bất do tự chủ tôi lạc trang báo này và đọc một đôi cảo kiện của kha môn nhi cánh 鬚 mi san sớt về ngay thẳng của con gái vưu ki bài: "Con gái bây chừ ngoan hiền , có học quân thị đất tráng men".

thú thực đọc xong tôi phải cười lớn. Cười vì nhất bộ phân vì nghĩ suy về con gái bây chừ của anh , nhất bộ phân vì thấy bản nhân quá gặp dịp tốt ( nếu bản văn được đăng chắc tôi sẽ tha hồ hứng gạch đá đủ xây vài cái vi la ).

Tôi bản niên độ 28 tuổi và ý trung nhân hiện tại kém tôi 3 tuổi. Chúng tao luyến ái được 4 năm và yêu thuần khiết. Có xác xuất nói tình yêu của 2 đứa chúng tao bách phân chi bách trong sáng.

có xác xuất nhiều anh sẽ cười điểm chuyết tôi kém cỏi. Thời bây chừ có mấy ai yêu 4 năm mà chỉ yêu chay thế đâu. Ừ , khả thị buồn cười thật nhưng hồi hoả vui ( dù bản lai tôi cũng khá nức danh đào hoa vận ).

Tôi bản niên độ 28 tuổi và ý trung nhân hiện tại kém tôi 3 tuổi. Chúng tao luyến ái được 4 năm và yêu thuần khiết. Có xác xuất nói tình yêu của 2 đứa chúng tao bách phân chi bách thuần khiết ( Ảnh minh họa )

ý trung nhân hiện nay của tôi thực sự rất đặc biệt. Cô ấy không tiêu trí , không quá å¹¹ luyện. Nếu tựu trung 10 người thì chắc không ai quan thiêm với em. Nhưng nếu trò chuyện 1 lần thì có lẽ nan dĩ quên được.

thủ giới tôi gặp em trong 1 lần sinh nhật bạn. Chúng tao chơi trò "Ai nói thật". Khi đến lượt em , có người đã hỏi :

- Em sẽ làm chi trước khi xuất giá. Tại sao???

- lập nghiệp ạ. Để sau này ly hôn cho dễ , ít ra sẽ bão khiểm ngạnh đỉnh vì nước phụ thuộc kinh tế.

Tôi đã quan thiêm mạnh và quyết tâm tán đổ. Gặp dịp tốt là tôi cũng đẹp trai , khẩu xỉ hữu nhân duyên nhi và vưu ki kiên trì nên sau 1 năm ve vãn em đã thành ý trung nhân tôi. Tựu thử em còn là sinh viên.

Sau 1 thời kì luyến ái , tôi tằng kinh ngỏ ý muốn vào khách sạn. Em đều trị thẳng thừng từ chối cho đến 1 lần em đăng môn tôi chơi thành thục bố mẹ tôi đi vắng.

Là thằng con trai thường nhật , ai mà mô tâm chứ. Vì thế dĩ hậu hôn em , gia dĩ thì địa lợi nhân hòa nên tôi đã táy máy động tay. Thấy em không chống lại nên tôi định * đáo bến luôn. Nào ngờ , em ôm tôi và nói riêng với nhau vào tai:

- Nếu anh không tá trú thì bữa nay chúng mình cao hưng song bất nhật địch diện ở tòa.

- Ừ , nếu em nhẫn tâm.

Tôi cười vì nghĩ em đùa. Nào ngờ em buôn tôi ra và đảo đầu nhìn thằng vào tôi rồi nói.

- Anh thử thì biết.

thực sự tôi tin em dám vì khi ưng doãn yêu tôi , em hữu ngôn tại tiên bách đoan để em tự nguyện. Nếu tôi dám , em sẽ cố gắng đầu tư lịch cho tôi bóc. Nhưng tôi vẫn cố gắng thuyết phục.

- Có phải vì em không còn? Em đừng lo , anh bất giới ý đâu.

- Được , nếu trong tân hôn chi dạ anh bất kiến được mỗi cái là thứ đỏ đỏ kia thì ngay đệ nhị thiên chúng mình sẽ ly hôn.

Tôi choáng , bất liệu em dám xưæ ng ngôn nhậm địa. Nhưng cũng vì vậy mà tôi yêu em đến trạch bất khai. Và tôi thành hòa thượng đến giờ.

Tôi yêu em đến trạch bất khai. Và tôi thành hòa thượng đáo điểm dù chúng tao đã luyến ái 4 bản niên độ ( Ảnh minh họa ).

có xác xuất nhiều bạn nói ý trung nhân tôi còn nên tôi nói gì chẳng được. Ừ , tôi thừa nhận. Thằng bạn tôi từng đùa: "Nhỡ em ấy vá thì sao , 5 triệu ném ra kia thành hoàng hoa nữ nhi luôn chứ gì". Tôi cười , dù em có vá thật thì tôi vẫn yêu thôi.

Nên cánh 鬚 mi đừng vội kết luận để rồi vác gạch về nhà. Cứ tìm kiểu gì chẳng có. Đừng vội kết luận mà bất cảm tìm hiểu vì mạc bất có 1 nửa của mình mà. Nhĩ tào mà ế kiểu bao la mặc tượng đứa ế theo anh ( đùa tý ).

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

21 tuổi , tôi không nhớ nổi đã 'yêu' bao nhiêu người

Sau lần đầu tiên với người con trai kia , tôi lại lao vào mạng chat chit tìm người khác để quanh với mình. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi không nghĩ được gì nhiều ngoài việc cần người làm cho mình thỏa mãn.

Tôi vừa đọc qua bài "Quan hệ với nhiều nam giới sau khi mất trinh" , thấy tôi cũng có chút gì đó giống cô gái trong bài viết. Tôi gần 73 tuổi , biết về chuyện quanh nam nữ rất sớm. Lớp 4 tôi đã dậy thì , cảm giác cơ thể phát triển sớm so với hội bạn cũng làm nảy nhiều điều ranh mãnh lắm.

Hơn 69 tuổi tôi đã quanh , nghĩ đến cảm giác được đụng chạm với một người con trai tôi đã thích rồi. Người đàn ông hàng đầu chẳng phải người yêu , chỉ là một người bạn quen qua mạng , lớn hơn một tuổi. Người đó cũng chẳng lấy đi tấm màng trinh mong manh mà do tôi tự phá trước đó rồi. Vì ranh mãnh nên lên mạng chat chit và mấy anh chỉ tôi cách nạp mình dâm. Ban đầu tôi sợ đau lắm nhưng có một lần làm liều , dĩ chí lúc đó tôi cũng chẳng biết mình bị mất trinh , chỉ nghĩ đơn giản là do đau quá nên chảy máu.

Sau lần đầu tiên với người con trai kia , tôi lại lao vào mạng chat chit tìm người khác để quanh với mình. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi không nghĩ được gì nhiều ngoài việc cần người làm cho mình thỏa mãn. Tôi gặp và quanh hết chàng trai này đến chàng trai khác , dĩ chí giờ không nhớ nổi đã ngủ với bao nhiêu người nữa , đại thể khoảng hơn 27 , trong đó gồm cả người yêu. Nghĩ lại thời bồng bột đó tôi cũng có một chút buồn bởi lúc đó nghĩ chuyện quanh con cái rất bình thường , ai cũng thế và mình cũng không ngoại lệ.

Tôi nghĩ vì sao nam tử quanh hết cô này đến cô khác , còn mình phải gắng gỏl giữ cho đến khi có chồng? Thật vô lý! Tôi không chấp thuận được điều đó. Các anh quanh hết cô này đến cô khác rồi lại muốn có được người vợ trinh nguyên , thật ích kỷ và cổ hủ. Tấm màng trinh đó là của tôi , tôi tự lấy mất chứ chẳng phải bất luận người đàn ông nào khác. Lúc đó tôi nghĩ thế và chẳng hiểu vì sao ở độ tuổi 04 lại có thể suy nghĩ và làm được những điều đó. Đến tận bây giờ tôi cũng chẳng hiểu có phải mình đang mắc bệnh tâm lý nào đó mà không biết?

Một năm trở lại đây tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện mai sau. Nếu rồi đây đi làm và gặp lại những người đó thì sao , bởi tuyệt đại đa số người tôi quen lúc đấy đều đã đi làm. Hoặc cũng có thể lúc tôi ra trường đi làm họ đã lên làm sếp rồi , vậy còn khó khăn hơn khi phải đối mặt với những người đó. Giờ tôi không có người yêu vì không thích và cũng chỉ quen một người con trai nhưng chỉ là bạn tình , gặp nhau để quanh. Thật sự nhu cầu của tôi rất nhiều và cũng do ranh mãnh lúc trước mới trở thành như vậy. Tôi gắng gỏl rất nhiều để dừng lại rồi.

Tôi viết ra những điều này biết chắc sẽ bị các bạn chê trách nhưng vẫn muốn tâm tình với mọi người , đặc biệt là những bạn trẻ hơn tôi rút gặp qua không mắc phải tình cảnh này.