Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

Scofield Taylor's invitation is awaiting your response

 
 
 
 
 
Scofield Taylor would like to connect on LinkedIn. How would you like to respond?
 
 
 
 
Scofield Taylor
Social Media at freeplancer
 
 
 
 
You are receiving Reminder emails for pending invitations. Unsubscribe.
© 2013 LinkedIn Corporation. 2029 Stierlin Ct, Mountain View, CA 94043, USA.
 
 

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Nghĩ đến cái chết khi biết mẹ quen người con trai khác

không thể kiềm chế những giây phút thăng hoa sau 20 năm cách biệt , chúng tôi quấn vào nhau như khi xưa. Cô ấy nói không thể quên vì đã có một đứa con sau khi về nước với tôi.

Tôi sống ở Sài Gòn , bạn gái sống ở Hà Nội , qua Nga gặp nhau và yêu 3 năm ở bên đó. Khi về nước mỗi người mỗi nơi , kinh tế khó khăn nên chúng tôi không thể gặp lại dù cho còn yêu lắm. Rồi tôi có vợ , cô ấy có chồng. Gần 20 năm xa nhau , không liên lạc , tình cờ anh bạn ra Hà Nội chơi , gặp được cô ấy. Cô thăm hỏi và lấy số telephone của tôi. Từ đó chúng tôi hay telephone , nhắn tin cho nhau. Rồi cô ấy cũng vào Sài Gòn công tác , chúng tôi gặp nhau.

tình ái ngày nào tràn về , chúng tôi được ôm nhau , nằm với nhau trong khách sạn và không muốn xa. Không thể kiềm chế những giây phút thăng hoa sau 20 năm cách biệt , chúng tôi quấn vào nhau như khi xưa. Cô ấy nói không thể quên vì đã có một đứa con sau khi về nước với tôi. Khi sinh , tôi không biết , không ở bên , chỉ có một người là lính của ba cô ấy chăm nom , anh ta cũng cót ca cót két yêu với cô. Hai mẹ con đều yếu nên bị cách ly. Khi nhanh nhẹn , muốn tiếp xúc con , cô ấy nghe một tin động trời con chết rồi.

rồi đây cô ấy và anh lính đến với nhau thành chồng thành vợ. Hai người có một đứa nam tử học đại học năm thứ hai. Tuy nhiên trong thời gian chung sống , anh chồng lúc nào cũng chì chiết vợ , bới móc những chuyện cũ để hành tội. Cô ấy vẫn nghi ngờ ông chồng khi đó đã đem con cho người khác , nếu con chết phải có giấy xác nhận của bệnh viện và gia đình sẽ an táng đứa bé đường hoàng. Ở đây , mộ cũng không có , giấy báo tử của bệnh viện cũng không. Vì lẽ đó thâm tâm cô ấy luôn ám ảnh với người chồng về sự mất tích bí hiểm của con mình.

Cô ấy vẫn tin đứa con của chúng tôi còn sống với ai đó , đi tìm nhưng chưa có thông cáo nào , anh chồng cạy răng cũng không nói về đứa con này , bởi thế cô luôn nhớ về tôi. Chúng tôi gặp nhau lần thứ hai , vợ tôi phát hiện , cương quyết đòi ly dị. Tôi không muốn vì có hai con rồi , sợ tâm lý tuổi mới lớn sẽ bị tổn thương. Chung cục bà xã vẫn cương quyết , đơn tòa đã ký. Ly dị xong chúng tôi vẫn ở chung , chăm lo cho con , chăm lo cho nhau. Có khả năng vợ còn yêu thương tôi hơn lúc chưa ly dị. Tôi không yêu ai , vợ cũng vậy , vẫn xem nhau như ngày nào , nặng tình chồng tình vợ.

dĩ nhiên với cô người tình cũ tôi không thể nào tiến tới được vì cô ấy và chồng vẫn sống chung. Tuy có ly dị thật nhưng với vợ , tôi không thể bỏ , vợ cũng thế , bởi chúng tôi có trách nhiệm với nhau , với con , với gia đình hai bên. Hai gia đình vẫn coi chúng tôi là con dâu rể trong nhà.

Với người cũ , chúng tôi vẫn yêu nhau. Cô ấy nói làm như thế này là có lỗi nhưng luôn muốn gần tôi , sẵn sàng ly dị chồng nhưng tôi không muốn điều đó. Dù cho về mặt luật pháp tôi tự do hoàn toàn , nhưng không muốn con phải xa bố , và xa người vợ đã ly dị. Tôi và cô người tình cũ muốn níu kéo với nhau chỉ vì chưa tìm ra đứa con chung. Giờ tôi phải xử lý tình huống này như thế nào? Xin mọi người cho ý kiến.

Ba mất được 6 năm , nghĩ mẹ sẽ không quen ai , chỉ sống cùng tôi , nay vô tình biết mẹ đang quen một người được vài tháng. Tôi thấy đau lắm , không muốn suy nghĩ nhưng cứ bị ám ảnh.

Mẹ tôi 44 tuổi , ba mất được 6 năm , nghĩ mẹ sẽ không quen ai , chỉ sống cùng tôi , nay vô tình biết mẹ đang quen một người được vài tháng. Tôi thấy đau lắm , không biết phải mần răng nữa. Tôi trốn tránh , không muốn suy nghĩ nhưng cứ bị ám ảnh , tôi sợ mẹ sẽ không còn thương , không lo và quan tâm mình nữa. Mẹ là người của công việc nên từ xưa giờ cũng không quan tâm tôi lắm nhưng tôi biết mẹ thương mình nhiều. Vì chuyện này tôi không chuyện trò với mẹ gần 2 tháng , cảm thấy khổ tâm.

Lúc đầu mẹ cũng biết tôi giận , mẹ bảo không có gì đâu , không quen ai hết. Tôi biết mẹ vẫn quen người đó. Từ khi biết tôi rõ chuyện , mẹ như đề phòng hơn , xóa hết nhật ký cuộc gọi hoặc đang chuyện trò telephone nhìn thấy tôi là tắt liền. Tôi cảm thấy mẹ dần hững hờ. Từ xưa đến giờ mẹ không bao giờ kêu tôi bằng "mày" , vậy mà nay mẹ đã gọi thế , đau lắm.

Tôi thấy mình bất lực , muốn mẹ có người bạn hữu nhưng lại không vui khi biết mẹ đang quen người đó. Có phải tôi quá ích kỷ? Tôi luôn mất ngủ , học hành sa sút , đôi khi nghĩ đến cái chết. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân tình cảm ơn.

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Test xem tốc độ index của các website vệ tinh như thế nào trên blogspot

Test xem tốc độ index của các website vệ tinh như thế nào trên blogspotTest xem tốc độ index của các website vệ tinh như thế nào trên blogspotTest xem tốc độ index của các website vệ tinh như thế nào trên blogspotTest xem tốc độ index của các website vệ tinh như thế nào trên blogspot

Những câu nói hay về tình yêu trong đời

Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhớ người ta thật nhiều , đến nỗi bạn chỉ muốn chạy đến và ôm họ thật chặt . Hãy cho người đó biết bạn đã có suy nghĩ như thế !.

Nếu bạn yêu một người nào đó…

Đừng đợi đến ngày mai để nói cho người ấy biết…
Bởi lẽ…
Ngày mai có thể bạn sẽ là người đến sau. Có những sự chờ đợi là vô nghĩa… Nhưng cũng có những con người sống chỉ để đợi chờ… Đó là hạnh phúc…

love21 Những câu nói hay về tình yêu trong đời

Hãy nói những lời yêu thưong nhất đến người mà bạn yêu thương ….


Xem nhung cau noi hay trong tinh yeu tai: http://bloglamdep.net/nhung-cau-noi-hay-ve-tinh-yeu-trong-doi.html



Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Chồng tìm sự 'giải thoát tinh thần' nơi bồn , bắt nhân tình liên tục vì thiếu sex

Từ khi anh tha thứ , tôi gặp khoảng 5 người nữa. Tôi không muốn chỉ gặp một người , vì họ không thỏa mãn đủ , lam dep da mat nhiều khi vừa hẹn người này xong tôi lại hẹn gặp người khác ngay lập tức.

Tôi 32 tuổi , có chồng và một bé gái 5 tuổi , ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thực ra không như mọi người nghĩ , tôi và chồng suýt ly dị , nguyên nhân do tôi. Anh là người người nam tốt , biết yêu thương thê tử , thành đạt trong sự nghiệp , trái lại anh bị bệnh yếu sinh lý , còn tôi rất mạnh mẽ trong chuyện ấy , anh không thỏa mãn được cho tôi.

Anh đi làm từ sáng đến tối mới về , không muốn cho tôi đi làm , chỉ ở nhà chăm lo cho con , bởi thế tôi có nhiều thời gian rảnh rang. Tôi lên mạng chat cho vui , giết thời gian. Tôi chat với nhiều người , trẻ có già có , đề tài nói với nhau cũng xung quanh vấn đề tình dục , trao đổi webcam để cùng thỏa mãn. Trong số đó có người người nam lớn tuổi ở Mỹ , đang có gia đình , vợ ông ta chắc già lão nên không còn muốn chuyện vơ chồng. Hai tháng sau ông ta nói sắp về Việt Nam chơi , đi cùng gia đình , ông hỏi tôi có muốn gặp không để sắp xếp cho tiện lợi. Tôi không cần suy nghĩ , trả lời đồng ý gặp.

Chồng hoàn toàn tin tưởng vào tôi , anh không bao giờ kiểm tra giờ giấc , bởi thế tôi và ông ta gặp nhau quá dễ dàng. Trong thời gian ông ở Việt Nam , chúng tôi gặp nhau 3 lần , tôi có những cảm giác mà chồng chưa bao giờ đem lại , ông ta cũng tỏ giam can an toan ra rất mê say tôi. Khi gặp ông rồi tôi không muốn gần gũi với chồng nữa dù biết vẫn yêu chồng. Sau đó chúng tôi luôn luôn chat trên mạng.

Đúng là làm chuyện xấu sớm muộn gì cũng bị phát hiện , một lần chồng mượn laptop để lên mạng , tôi sơ suất quên tắt email , bao nhiêu chuyện của tôi , chồng đều biết hết. Anh không tỏ ra giận dữ , chửi bới gì hết , chỉ ngồi lặng im , không nói lời nào. Sáng hôm sau , anh nói nên ly dị vì không thể chấp thuận người vợ như vậy. Anh đã tin tưởng tôi tuyệt đối , trong lúc tôi lại sản xuất chuyện anh không bao giờ nghĩ đến.

Tôi khóc lóc , van xin anh tha thứ vì còn yêu anh lắm , chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa anh , nói đủ thứ lý do làm cho anh xiêu lòng. Sau đó , anh đồng ý tha thứ , nói nếu xảy ra lần nữa sẽ ly dị ngay , thiên thu không gặp lại tôi nữa. Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn , không nhắc gì chuyện tôi bắt nhân tình nữa , chuyện chăn gối vẫn như vậy , không có gì thay đổi.

Không hiểu sao tôi lên mạng chat lại. Quen biết nhiều người , nói chuyện một thời gian lại hẹn gặp nhau ở ngoài. Từ lúc đó đến giờ tôi gặp khoảng 5 người nữa , họ đều có gia đình như tôi , không hiểu sao tôi lại có nhiều đòi hỏi như vậy. Tôi không muốn chỉ gặp một người , vì họ cũng không thỏa mãn được , nhiều khi vừa hẹn người này xong tôi lại hẹn gặp một người khác tức khắc. Lúc đó tôi không còn nghĩ gì đến chồng và hậu quả nữa.

Tôi biết mọi người đọc xong sẽ nguyền rủa , nhưng tôi không muốn như vậy , chỉ vì cơ thể tôi quá đòi hỏi chuyện đó , chồng lại không đáp ứng được. Đến giờ chồng vẫn chưa biết chuyện tôi lại bắt nhân tình , sau những cuộc vui đó , đêm về nằm bên chồng tôi lại cảm thấy hối lỗi , sợ anh biết. Ở bên anh tôi hạnh phúc vì có người chồng biết chăm lo , yêu thương thê tử , nhưng anh lại không làm cho tôi thỏa mãn.

Tôi có ý nghĩ hay ly dị để anh tìm người phù hợp và xứng đáng với anh? Tôi biết mình là người vợ không ra gì , không xứng đáng với tình ái anh dành cho. Còn tôi cũng có thể tự do đi tìm những gì anh không có. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên , chân tình cảm ơn.

Tôi thèm lắm sự thảo luận , câu trao đổi , bù lại anh vẫn lặng im. Anh nói cố tìm sự thăng bằng theo cách hướng ngoại , để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong lúc người ta đang sống cùng chồng con.

Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích , anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra xét chuyện cũ , mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì chẳng thể làm chi khác. Anh chỉ nói hết những nghĩ suy và tâm tư của mình với người khác để tìm sự yên ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm chi nhỉ? Anh nói chẳng thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng , là niềm ước ao đến thèm khát của nhiều người. Anh làm chi cho hành trình xây dựng này hả anh?

Tôi cần lao thật lực , vừa làm cha vừa làm mẹ , xoay trong vòng xoáy nghề nghiệp , gia đình , con cái , để rồi nhận lại sự phản bội tình yêu. Quan yếu hơn , tôi đã học dung thứ cả năm trời , cuối cùng anh vẫn tìm sự giải vây "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi , anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.

Anh nhậu nhẹt , bỏ bễ nhà cửa , dành thời kì lo âu cho người dưng , tôi chỉ câm nín , buồn não lòng , nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột độ cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà chẳng thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm , cho dù thời cơ cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách đối đãi của tôi là rào cản , vậy tại sao anh do dự một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh , anh luôn có xác xuất tâm tư rất nhiều với bè bạn mà chẳng thể làm được điều này với tôi.

Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho hợp ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh , anh không ưng lại đem nói với người dưng. Tôi thèm lắm sự luận bàn , câu thảo luận , bù lại vẫn im lặng , không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi trò chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại , để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.

Anh nói gia đình cô ta , bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng kiên cố họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh choáng choàng sợ ý trung nhân bé bỏng thương tổn mặc cho tôi áp huyết tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó thuần khiết , vậy tại sao tôi không được biết? thuần khiết mà phải giấu tôi?

Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ kết thúc sự thuần khiết kia nhưng trở mặt vẫn tiếp kiến , tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây chừ , rỗi rãi là tâm tưởng tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới , chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có xác xuất kết thúc mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Muốn yêu đàn ông có vợ , bạn không được phép ốm

Bạn có quyền ốm nhưng cứ ốm một mình đi , chàng bận lắm , không có thời kì chăm sóc đâu.

Yêu đàn ông có vợ , lợi hay hại? Cái gì cũng có hai mặt , căn bản là chúng ta lựa chọn mặt nào. Ai cũng biết hại nhiều hơn lợi , nhưng có bao lăm người đủ khả năng chống lại sự cám dỗ của cái làm gọi là tình yêu ấy. Ở đây , tôi muốn nói đến tình yêu của phụ nữ có chồng với đàn ông có vợ , làm gọi là ngoại tình.

Yêu đàn ông có vợ , điều đầu tiên bạn phải có , ấy là không bao giờ được ốm. Hẳn nhiên bạn có quyền ốm , nhưng cứ ốm một mình đi , khi gặp chàng , bạn phải thật mạnh khỏe , tươi tỉnh , trẻ trung , xinh đẹp , để chàng còn có cớ yêu nữa chứ. Nếu bạn ốm , chàng bận lắm , không có thời kì chăm sóc , nhất là nếu bạn đã có chồng , đó là cái cớ tuyệt trần nhất. Chàng sẽ chăm sóc bạn từ xa nhé , bằng những tin nhắn khích lệ. Bạn bám vào đó như một cái phao cứu sinh để tự yên ủi mình chàng muốn chăm sóc lắm chứ , phải cái tội chẳng thể đến nhà mình được thôi. Tiện quá cho các chàng.

Yêu đàn ông có vợ , bạn có xác xuất chiếm hữu chàng về thời kì mà lẽ ra chàng phải để dành cho vợ con , nhưng bạn phải xoành xoạch sẵn sàng mỗi khi chàng có xác xuất bớt chút thời kì vàng bạc ra cho bạn. Bạn luôn mong muốn được gặp nên sẽ phải vắt kiệt mình đáp ứng mỗi khi chàng cần. Bạn vẫn phải hoàn thành tốt nhiệm vụ người mẹ , người vợ , người phụ nữ của gia đình , rồi cũng phải móc túi chút thời kì lẽ ra để dành cho gia đình để đi gặp chàng. Ôi tình yêu!

Chàng chỉ yêu bản thân thôi , không có đủ sức yêu thêm bạn nữa đâu. Nói gần nói xa , nói vòng nói vo , nói cạn lời hay ý đẹp , cũng chỉ là để lên giường với bạn. Quà cáp tới tấp , nhời nhẽ bướm ong đường mật , thời kì ve vãn , rồi sự sẻ chia , cái gì cũng chỉ là để lên giường. Nếu tình yêu của các bạn chỉ là thứ tình yêu trẻ nít , tức thị chỉ yêu suông , nói nhớ nhung suông , không có hôn hít , không có lên giường với nhau , thì chỉ tồn tại được một thời kì ngắn rồi chàng sẽ phải rời bỏ nàng vì một lý do rất chính đáng nào đó , để đi tìm người khác sẵn sàng lên giường.

đớn đau nhất cho người phụ nữ khi yêu đàn ông có vợ , ấy là lúc chuyện bại lộ ra. Thường nhật phụ nữ đủ can đảm để công khai mình đã yêu người đàn ông đó , và nếu chuyện xảy ra quá đáng , có xác xuất dứt áo ra đi cùng với tình nhân. Nhưng liệu có bao lăm người đàn ông đủ can đảm confirm mình đã một thời yêu đương mặn nồng với người phụ nữ không phải vợ mình? Hiếm lắm , nếu có bạn hãy ly hôn người chồng tức thì mà sống với tình nhân này , vì khi đó , anh ta yêu bạn thực bụng đấy. Còn lại , bao lăm lý do để bao biện , nào là tại vợ không quan hoài , không đáp ứng đủ nhu cầu , hoàn cảnh xô đẩy , đó chỉ là chút qua đường , không phải tình yêu thực sự , tình cảm anh chỉ dành cho vợ con , và xin tha lỗi cho anh.

Người phụ nữ cố gắng chèo kéo cũng không còn vớt vát được gì , có chăng chỉ là chút lý do để không quá đau. Cương trực ra , có người nói , anh xin lỗi , anh chỉ yêu vợ thôi , khi đó người phụ nữ không còn gì để mà mất.

Hỡi những người đàn ông có vợ , xin hãy nhìn lại vợ mình , người từng yêu đương nồng cháy trước kia , dành cho họ sự quan hoài anh định dành cho tình nhân. Xin đừng tơ tưởng việc chăm sóc người phụ nữ của người khác , để rồi lại phải có người đàn ông khác đến chăm sóc vợ mình. Chúc tất cả mọi người đều hạnh phúc!

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Khó tìm tình ái thực thụ khi làm mẹ độc thân

Có người khi hỏi về tình cảnh của tôi , tôi nói thật lòng và nhận lại sự lặng im từ họ. Ngó cách đối xử của họ khiến cho sự thất vọng , tự ti trong tôi không thể thoát ra được.

Tôi ra đời và lớn lên tại miền Trung , 33 tuổi , chưa lập gia đình , tuổi xuân của tôi thật sự trong sáng khi chỉ biết học và vui đùa với bạn bầy. Mặc dầu thời học sinh , sinh viên tôi được nhiều người theo đuổi , tán tỉnh nhưng không hề yêu thương , rung động trước tình ái với bất kỳ ai , cứ nghĩ mình còn đi học , sống phụ thuộc vào gia đình.

Sau khi ra trường tôi vào miền Nam xin việc. Lần hàng đầu bước vào đời , sống xa gia đình , không bạn bầy thân thuộc , thiếu thốn tình cảm , tôi phải lòng anh , mối ngành ngọn của tôi. Tôi yêu anh đắm đuối bằng tất thảy tình thương , không hề toan tính. Kết quả tôi có thai , cũng là lúc nhận ra tình ái của anh không đủ lớn , không thể đem lại hạnh phúc cho mình. Anh phản bội lại tất thảy tình thương và niềm tin của tôi. Giữa hai đứa xảy ra nhiều mâu thuẫn , rối rắm , tất thảy xuất phát từ anh.

Tôi suy sụp tinh thần và thất vọng nhưng không muốn từ bỏ đứa con vì lỗi một phần do mình tạo ra. Tôi âm thầm chịu đựng , gắng gỏl chăm chút sức khỏe cho mình và cho con để chờ đến ngày sinh. Sau khi sinh , con được 2 tháng cũng là lúc mẹ con tôi quyết định rời xa anh tuy sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn. Kể từ đó đến nay con gần được 6 tuổi , tôi sống khép mình và lặng lẽ nuôi con.

Con mỗi năm mỗi lớn , nỗi cô đơn của tôi cứ thế tăng lên. Những khi đêm về tôi lại sợ , sợ bóng tối bao trùm với biết bao cô đơn , hiu quạnh , nỗi hối hận cứ giằng xé. Tôi khát khao một bờ vai vỗ về , yêu thương , sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Bao nhiêu đêm mất ngủ , nằm bên cạnh nhìn con , mọi suy nghĩ cùng nước mắt tuôi rơi. Tôi cứ nghĩ và sợ nếu chẳng may sau một đêm có chuyện gì xảy ra với mình thì con sẽ ra sao? Chắc cũng chẳng ai biết vì ngày nay mẹ con tôi luôn luôn sống cô độc.

Bước thêm lần nữa cảm giác tôi lại sợ , sợ mình không gặp được người người nam tốt , sợ thêm lần nữa thất bại , sợ họ không chấp thuận những gì thuộc về mình , sợ con phải gánh chịu thêm tổn thương do tôi mang đến. Sau cuộc tình thất bại để lại trong tôi quá nhiều vết thương lòng , đến giờ thật sự tôi hoàn toàn mất niềm tin vào người nam dù biết rằng cuộc đời vẫn còn nhiều người tốt.

Bao lần tôi tự trấn an mình không thể sống khép kín và bi quan như vậy , hãy hy vọng và sống lạc quan hơn nhưng nghĩ dễ chứ để hành động đúng theo suy nghĩ thật sự khó khôn cùng. Trong cuộc sống , công việc , tôi tự tin về khả năng kinh doanh và chăm lo gia đình con cái , theo đánh giá của bạn bầy , những người xung quanh , tôi xinh đẹp , cởi mở và thân thiện , biết lo toan cuộc sống gia đình , nhưng trong tình cảm tôi hoàn toàn mất tự tin.

công việc tôi kinh doanh , tao phùng khách hàng là người nam cũng nhiều , độc thân có , ly dị có , có vợ cũng có , nhưng qua tiếp kiến họ mang đến cho tôi sự cảm nhận hàng đầu rằng trong số đó quá chủ toạ về vấn đề sex. Tôi nghĩ họ đến với mình , cần mình chỉ vì điều đó chứ không yêu thương.

Tôi cũng không phải là người không có thể hay kém am hiểu trong chuyện đó nhưng với tôi tình dục phải xuất phát từ sự yêu thương. Tôi không thể sống và chấp thuận kiểu tình một đêm. Nhiều người nói tôi sống quá cứng ngắc , nhưng bản thân sống như thế nào chỉ mình biết rõ , bởi tôi còn có con , gia đình , những người xung quanh.

Tôi đã phạm sai lầm một lần trong đời nên không thể sống buông thả để rồi phạm phải sai lầm này đến sai lầm khác. Tôi cần người cho tôi cảm nhận rằng cả hai có sự đồng cảm , san sẻ cùng nhau trong mọi tình cảnh , mang đến cho hai mẹ con tôi cảm giác an toàn khi ở bên , và tôi cũng nguyện sống hết mình với người tôi yêu thương.

Có những người khi hỏi về tình cảnh của tôi , tôi nói thật lòng và nhận lại sự lặng im từ họ. Ngó cách đối xử của họ khiến cho sự thất vọng , tự ti trong tôi không thể thoát ra được , phải chăng những người làm mẹ độc thân , không may mắn trong tình ái như tôi đều mang tội?

Tôi nghĩ những ai thất bại một lần trong tình ái tuyệt đại đa số đều cùng chung suy nghĩ như nhau. Con người ai cũng cần được yêu thương , được sẻ chia mọi nỗi niềm trong cuộc sống nhưng lại sợ vì mất niềm tin và không dám vượt lên chính mình dẫu biết rằng mai sau tươi sáng thường dựa trên quá vãng đã quên lãng. Mình không thể sống thư thái nếu không có được niềm tin và vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Vậy nên hãy cứ hy vọng bởi sự hy vọng cho ta thêm sức mạnh để tồn tại ngay khi chúng tôi đang bị bỏ rơi.

Tôi kỳ vọng những ai đang trong tình cảnh độc thân sớm có được một nửa yêu thương vì chỉ có thế mới có thể làm cuộc đời mình mỉm cười và chỉ có nụ cười mới xua tan màn đêm tăm tối trong cuộc đời mình mà thôi.

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Trả giá đắt khi làm người thứ ba

giây phút ngã vào vòng tay anh , em thấy có lỗi rất nhiều với một người đã yêu , gắn bó suốt bao năm dài. Sau cuối , em buông tay người ấy để chấp thuận làm tình nhân tiêm tế bên anh.

Em là gì giữa bề bộn cuộc sống của anh? Câu hỏi rất nhiều cô gái như em muốn hỏi người mình yêu. Em không thể có câu trả lời.  Em và anh , hai con người , hai tình cảnh , hai ý kiến sống khác nhau quá nhiều. Vậy mà chẳng hiểu sao mình lại đến với nhau. Đến bây giờ , trải qua bao thăng trầm trong mối giao tế mà thực chất chẳng có gì tốt đẹp này , sau cuối em vẫn là kẻ cô đơn. Em nhận ra khi quá muộn , đánh đổi quá nhiều và không thể dừng lại dù đã chứng kiến nhiều cuộc tình đau khổ của dương gian , khi đã nghe người ta nói quá nhiều những câu chuyện chấm dứt chẳng có hậu của người thứ ba.

Em nghĩ mình đủ sáng dạ , bản lĩnh để vượt qua cám dỗ cuộc thế , giữ trọn vẹn hai chữ "chung tình" của người nử tử. Em chẳng làm được dù trong giây phút ngã vào vòng tay anh , em thấy có lỗi rất nhiều với một người đã yêu , gắn bó suốt bao năm dài. Sau cuối , em buông tay người ấy để chấp thuận làm tình nhân tiêm tế bên anh , sự đánh đổi biến em thành kẻ phản bội nhân dân trong tình ái , một người nử tử đáng bị ghê sợ , hận thù.

giả dụ ngày ấy mình đừng gặp nhau. Hay cứ cho là gặp nhau , anh đừng tán tỉnh , đẩy đưa , để em vào cuộc tình tội này , giờ em đã chẳng đau , cóc khổ. Em nhìn cuộc sống , tình ái bằng màu hồng của tuổi 20 , ngỡ mọi chuyện sẽ hoàn mỹ , đẹp như cách em nghĩ , sẽ chẳng có gì là không thể. Sự thật đúng như thế , chỉ có điều cái không thể trở thành có khả năng. Em từng hạnh phúc khi anh quan tâm từng bữa cơm , hộp sữa , từng cuộc telephone , tin nhắn vội chỉ để hỏi em đã về tới nhà chưa.

Từng cảm thấy tình ái mình đúng nghĩa khi anh sợ em giận dỗi , chạy theo em chỉ để hỏi cho được vì sao em điên tiết , khi sáng chúa nhật nào cũng dành cho em một quán cà phê , khi ôm em trong tay thì thầm nói nhỏ rồi đây mình có con nhé em. Dễ thường cái gì dễ đến cũng dễ đi , cái gì khi đã quen thuộc quá cũng chẳng còn ý nghĩa phải gìn giữ. Cái em chẳng bao giờ tin sẽ xảy ra là cách anh ăn ở hôm nay. Anh chẳng còn quan tâm em ăn ngủ , học hành , làm việc như thế nào , cứ cho là anh vô tâm , nhưng những điều nhỏ nhất anh có khả năng làm cho người khác lại không thể làm cho em , dù với em nó rất có ý nghĩa.

Anh cũng chẳng còn dành cho em thời gian bên anh , cho em thêm một lần để tựa vai anh khi buồn , khi muốn òa khóc. Anh cũng chẳng biết em chạnh lòng , xót xa khi thấy anh đoàn tụ hạnh phúc bên gia đình , khi nhìn anh tự tay nấu cơm cho thê tử. Anh không còn muốn em biết về gia đình , công việc , các mối giao tế của anh. Anh sợ em trở thành mối ràng buộc đến mức e dè cả những chuyện chăn gối. Biết là vậy nhưng anh vẫn chẳng thắng nổi thèm muốn tầm thường của người con trai. Anh tìm đến em khi mệt mỏi , cần người giải quyết nhu cầu.

Em , người nử tử vốn đã thuộc về anh cũng chẳng thắng được sự cám dỗ ấy. Để rồi , dẫu biết là đau , xót xa vẫn đến khi anh cần. Em trách mình hư nhược , không đủ bản lĩnh để thoát khỏi cuộc tình đầy nước mắt cho riêng mình. Khi nhận ra anh chẳng còn dành cho em một tẹo yêu thương như ngày ấy cũng là lúc bên em chẳng còn gì cả. Em đã đánh đổi quá nhiều cho những tháng ngày có anh , đánh đổi cả tình ái bao năm dài đằng đẵng với bao kỷ niệm , đánh đổi những tháng ngày vui tươi của tuổi xanh để chôn vùi trong thương nhớ , tủi thân , xót xa , tự tay hủy hoại một con người chưa trọn vẹn trong sự tình hối hận , dằn vặt dễ thường đến cuối đời.

Đã quá muộn cho em dừng lại vì chẳng còn gì cả. Có chăng đó là cái giá em phải trả khi ngu si và khờ dại bước vào con đường không lối thoát này. Người em vứt bỏ tất thảy để chạy theo , chung cục cũng chỉ là một người con trai tham lam , ích kỷ , nhỏ nhen và tầm thường. Người có khả năng ôm em trong tay , ngủ với em phút này , phút sau đã sỉ vả , coi thường em. Vì sao em không thể gạt anh ra khỏi cuộc thế mình? Em không muốn một ngày , yêu thương trong lòng hóa thành cừu hận. Em không muốn mình hận anh , ghét anh nhưng không muốn anh thấy em lụy tình mà ăn ở với em như thế này thêm nữa. Nói cho em biết , em phải làm gì được không anh?

Scofield Taylor's invitation is awaiting your response

 
 
 
 
 
Scofield Taylor would like to connect on LinkedIn. How would you like to respond?
 
 
 
 
Scofield Taylor
Social Media at freeplancer
 
 
 
 
You are receiving Reminder emails for pending invitations. Unsubscribe.
© 2013 LinkedIn Corporation. 2029 Stierlin Ct, Mountain View, CA 94043, USA.
 
 

Tôi bị mẹ bạn trai khinh ra mặt dù xinh đẹp không xấu

ngày nay mẹ bạn trai vẫn phản đối tôi. Thậm chí bà còn khinh thường và khinh tôi ra mặt nữa. Điều này khiến chúng tôi cứ giằng xé , dằn vặt trong một tình ái không có tương lai.

Tôi và anh tính đến nay yêu nhau đã hơn một năm. Chúng tôi trải qua biết bao sóng gió , cãi vã , hờn giận , oán trách và chia tay rồi lại yêu. Chúng tôi cứ giằng xé , dằn vặt trong một tình ái không có tương lai.

Tôi năm nay 23 tuổi , ở tuổi còn quá trẻ để lập gia đình nhưng tôi đến với anh bằng tình ái xác định lâu dài. Tôi yêu rất thật lòng , không toan tính , chẳng vụ lợi vật chất.

Anh thì đã 27 tuổi nhưng công việc vẫn chưa ổn định. Song mức lương lậu thì gần bằng thất nghiệp. Chúng tôi đến với nhau trong một lần onl trên facebook. Cứ chém gió trên facebook một thời gian thì chúng tôi quyết định gặp nhau ở ngoài.Với cái tính nhí nhố của anh đã làm tôi cười rất vui , tôi thấy anh rất hài hước.

Trong một lần nhắn tin , anh nói tôi làm người yêu anh nhé. Tôi đã nhắn lại: "Ok , yêu thử xem sao". Tôi nhắn tin vậy chỉ là vui đùa chứ cũng không có suy nghĩ sẽ yêu anh.


 Chúng tôi trải qua biết bao sóng gió , cãi vã , hờn giận , oán trách và chia tay rồi lại yêu. Chúng tôi cứ giằng xé , dằn vặt trong tình ái không có mai sau như thế ( Ảnh minh họa )

Sau tin nhắn đó chúng tôi chính thức trở thành người yêu. Dễ thường mọi người nghĩ tôi dễ yêu nhưng không , thực ra tại thời điểm đó tôi không dành tình cảm cho anh. Sau khi thử làm người yêu của nhau 1 tháng tôi lại đá anh.

Thật bất thần là anh lại níu kéo tôi bằng được. Vì trước đây tôi đã nói chia tay ai thì chẳng ai níu kéo gì cả và tôi lại càng có kiên tâm quên họ hơn. Khi anh níu kéo tôi đã cho anh cơ hội và tôi sẽ đặt cược niềm tin và tình ái vào anh.

tình ái của chúng tôi kéo dài được 3 tháng thì tôi mới biết ra anh là người linh tinh. Cùng trong thời gian quen tôi , anh đã qua lại với 3 người nử tử khác.

Tôi lúc đó rất buồn và thất vọng về anh nhiều lắm nhưng vì những đã dành tình cảm cho anh tôi chấp thuận tha thứ cho anh hết. Tôi nhận ra lúc đó anh chưa 1 lần yêu tôi... Với cái suy nghĩ viễn vông đó thôi cứ tự an ủi bản thân rằng đến 1 ngày nào đó anh sẽ nhận ra tình cảm của tôi và trả lời.

Tôi ra sức quan tâm , chăm chút anh từ dao cạo râu đến dầu gội đầu. Từ cái áo đến đôi dép anh mang , từ đám giỗ đến đám cưới tôi cũng làm cho anh nở mặt nở với gia tộc , bạn bè. Càng ngày tôi càng yêu anh nhiều hơn và ơn trời anh cũng đã dành tình cảm cho tôi.

Tôi cứ nghĩ sẽ chẳng còn điều gì cản trở tình ái giữa tôi và anh nữa. Nhưng lại thêm 1 lần nữa tôi thống khổ , suy sụp khi biết được mẹ anh phản đối tình ái của chúng tôi. Bà ra sức nói tuổi chúng tôi không hợp thì tôi lại đi tìm chi tiết về xem tuổi tác phu phụ để chứng minh cho bà thấy chúng tôi hợp tuổi.

Bà chê tôi xấu , ốm , mặc dầu tôi cũng được khá nhiều người khen tuy không xinh nhưng lại có duyên , biết cách ăn nói. Nhưng tôi cũng đâu có ốm , tôi nặng 50kg kia mà. Đúng là đã ghét rồi thì nhìn vào tôi , bà chẳng bao giờ thấy điểm tốt.

mặc dầu bà phản đối , không thích thì tôi vẫn gắng gỏl mua quà cáp đến biếu bà vào mỗi dịp hoặc mỗi khi đến nhà chơi. Mỗi khi nhà có đám giỗ tôi đều đến với những giỏ trái cây loại nhất và còn lao đầu vào rửa đống chén bát của bữa đấy không 1 lời kêu than. Dù ở nhà tôi là út được nuông chiều nhất , chẳng phải động tay vào việc gì.

Dù đã rất gắng gỏl cải thiện mối giao tiếp , tôi vẫn bị mẹ bạn trai khinh thường và khinh ra mặt. Đến bây giờ tôi vẫn không biết được vì sao bà lại ghét tôi như vậy ( Ảnh minh họa )

Những việc làm của tôi như thế cứ ngỡ là đã làm bà đổi thay chút suy nghĩ về tôi dù rất ít. Nhưng tôi đã lầm vì đến ngày nay bà vẫn phản đối tôi. Thậm chí còn khinh thường và khinh tôi ra mặt nữa. Đến bây giờ tôi vẫn không biết được vì sao bà lại ghét tôi như vậy.

Còn anh rất khổ tâm khi phải đứng giữa tôi và mẹ. Nhìn anh như vậy tôi đau thắt ruột. Anh rất thương mẹ và tôi cũng cảm giác được rằng anh sẽ buông tay bất luận lúc nào nếu mẹ anh tạo sức ép lớn cho anh. Tôi không biết phải làm như thế nào để người yêu tôi có đủ bản lĩnh , sự quyết đoán để chúng tôi có thể tiến đến được với nhau. Thật lòng tôi rất yêu anh dù anh chẳng có gì trong tay.

Xin mọi người hãy giúp tôi và cho tôi lời khuyên làm cách nào để tôi và anh thuyết phục mẹ chấp thuận tôi? Tôi có nên tiếp hay từ bỏ? Tôi và anh giờ đã không còn minh mẫn để nghĩ ra được cách thuyết phục nữa rồi. Mong mọi người hãy giúp tôi.

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Nghi vấn vợ cặp bồ từ d��u tích lạ trên màn , mặc cảm vì xấu

Sau khi tham gia câu lạc bộ một lần , lần sau đến em có nghe được thông tin từ một bạn nam nói sao lại xếp cho bạn ấy vào nhóm của một đứa con gái xấu như thế , làm em rất buồn.

Em rất buồn và có phần mặc cảm so với các bạn khác vì bản thân không được xinh xẻo , tài hoa như mọi người. Em gắng gổ khắc phục rất nhiều để có xác xuất hòa đồng với các bạn , tham gia một câu lạc bộ , được phân làm nhóm trưởng một nhóm nhỏ. Sau khi tham gia câu lạc bộ một lần , lần sau đến em có nghe được thông tin từ một bạn nam nói sao lại xếp cho bạn ấy vào nhóm của một đứa con gái xấu như thế , làm em rất buồn.

Em làm khôn xiết để chấp nhận mọi người , lại là việc không công nữa , mà sao vẫn bị nói thế. Em không biết phải diễn tả cảm giác buồn đó như thế nào để mọi người hiểu nhưng thực sự rất sốc. Nhan sắc đâu quan yếu đến mức làm cho một người bạn mới gặp , trò chuyện với mình được một lần nghĩ mình xấu xa , tối tăm đến thế? Em phải làm chi bây chừ vì bản thân không giỏi , cũng không xinh đẹp bằng ai. Có phải em nên chui rúc ở nhà suốt đời không?

Em đã cố vứt bỏ nỗi sợ hãi để tham gia câu lạc bộ này cho mạnh bạo hơn mà lại thành thử thế này. Mong mọi người hãy san sớt cùng em.

Khi vén màn vào ngủ phát hiện ở vạt màn có chất nhầy , ngửi thấy mùi như tinh dịch. Tôi cưới vợ chỉ "xùy" một tiếng và xua tay đi.

chúng ta yêu nhau khoảng 3 năm thời còn sinh viên , sau khi tôi ra trường có việc làm mới tổ chức cưới , hiện nay đã có một cu tý ngoan ngoãn. Cưới nhau xong một phần vì kinh tế còn khấm khá , đồng lương kỹ sư xây dựng tuy không nhiều nhưng việc ngoài mang lại cho tôi khá nhiều tiền , vợ ở nhà chẳng cần làm chi vì kiếm nghề nghiệp nhẹ nhõm cho thai phụ rất khó. Kể từ ngày ấy đến bữa nay thời kì đã thay đổi nhiều , con chúng ta gần 3 tuổi , kinh tế cũng suy sụp.

Vợ bắt đầu đi làm , mọi việc rối tung lên từ đây , tôi nhận thấy sự thay đổi ở cô ấy. Vợ chẳng nhịn nhường gì , tôi nói một cô ấy trả lại một. Thế rồi một hôm tôi được người bạn mời qua nhà chơi uống rượu , khi đi tôi nhớ không nhầm khoảng 19h tối , lúc đó cô ấy đang cho con ăn. Đến lúc tôi về khoảng 22h kém , vợ đã buông màn nhưng chưa ngủ , con chúng ta vẫn đang thức , cu cậu còn gọi "ba về" khi tôi chưa bước vào nhà.

Tôi đem xe vào nhà định tắt điện đi ngủ luôn nhưng muốn chơi với con chút nữa. Khi vén màn vào ngủ phát hiện ở vạt màn ( nơi có cái diềm rộng khoảng 2 cm đính vào ) có chất nhầy , tôi lấy làm lạ , cứ nghĩ con mèo tè bậy vào , nhưng khi ngửi không phải , lại thấy mùi như tinh dịch ( cái này trai tráng dễ nhận biết ). Tôi cưới vợ nhưng không được phúc đáp , chỉ một tiếng "xùy" và xua tay đi. Tôi tìm quanh xem dưới nền nhà có không nhưng không thấy , lấy tay sờ cũng không.

Lên giường ngủ tôi không sao chợp mắt được. Sáng hôm sau đến nơi làm việc với ý nghĩ sẽ làm thanh án nạn mù chữ sổ sách và đem về ít tiền nhưng không gặp ( lúc này tôi đang làm chủ thầu xây dựng ) , chúng ta đợi đến 10h không gặp , rủ nhau ra quán rượu. Đúng lúc đó vợ nhắn tin: "Trưa nay cơ quan mời chị em phụ nữ , anh xơi cơm đi nha" , sao ngọt ngào thế này , tôi nghĩ bụng.

Đến giờ trong đầu tôi vẫn lởn vởn hình ảnh cái vạt màn , làm sao để tôi thôi ngẫm nghĩ đây. Nếu đúng thì vợ đã phạm tội tày đình rồi. Tôi phải làm sao hay chấp nhận mình sai và dung thứ cho vợ vì còn con cái? Thật rối bời quá các bạn ạ.

17 năm tôi mới có bản lĩnh đứng trước tòa ly dị

Có lúc tôi sống trơ như gỗ đá , làm việc và làm vợ như một cỗ máy vô tri. Tôi già cỗi , thanh bình nhưng không yêu đời vì không có được xúc cảm thăng hoa dục tình. Mãi 17 năm sau tôi mới có bản lãnh ly hôn.

Bản thân là phụ nữ , tôi vẫn cực ghét loại phụ nữ không hiểu chuyện và thiếu quả quyết. Họ luôn tự đẩy mình vào thảm kịch rồi ích kỉ phán xét người khác rồi làm loạn lên như thể đời luôn thiên lệch với mình.

Tôi muốn nói vài lời về bạn nói thư giấu tên trong bài tâm sự "3 lần giương mắt nhìn chồng trắng trợn dẫn gái về nhà". Chung quy lại thì chồng bạn đã giao thiệp với người khác lại còn vũ phu với bạn thì đúng là chẳng thể đáng bị trời đánh hơn được nữa.

Nhưng đó chỉ là hậu quả , đoạn cuối trong cuốn phim mà bạn soạn thảo nên. Tôi nghĩ , chồng bạn không không dưng giở chứng mà đó là do bạn đã giam đói , lạnh lùng với chồng. Triệu Liêu Thôi cảm với chồng bạn. Anh ta chỉ là nạn nhân con giun xéo lắm cũng quằn.


Anh xã tôi yếu tim , yếu luôn sinh lí. Giao thiệp thất gia trong tâm thức của tôi suốt 17 năm qua chỉ là một hoạt động nhàm chán đầy áp lực ( Ảnh minh họa )

Thung Xê Sê đảm trên đời này không có mấy phụ nữ đủ tự lập và cam tâm như tôi. Tôi đã ly hôn , lại còn đứng trước tòa mà tuyên bố dõng dạc rằng "Chia tay vì chồng không đáp ứng vợ chuyện ấy". Tôi cũng lơ luôn 2 lần tự giải hòa mà tòa giàn xếp.

sự thực là tôi đã tuyệt tình với chồng vì trục trặc dục tình. Vấn đề luôn bị mọi người né tránh và phê phán. Nhưng thật ra dục tình cũng có tiêu chuẩn , lòng tự trọng và đạo đức của nó.

Chồng tôi bị bệnh tim , sau này thì thêm hẹp động mạch vành. Lúc yêu nhau , bệnh tật chỉ là chuyện nhỏ. Bệnh có khả năng không chết nhưng tạm biệt chắc chắn chết. Lúc đó tôi đã nghĩ như thế.

Nhưng sau này tôi nhận ra , tình yêu chỉ là nền tảng tạo dựng gia đình. Muốn hạnh phúc cần phải có nhiều thứ khác nữa. Trong đó , dục tình là thứ gia vị cốt lõi.

Anh xã tôi yếu tim , yếu luôn sinh lí. Giao thiệp thất gia trong tâm thức của tôi suốt 17 năm qua chỉ là một hoạt động nhàm chán đầy áp lực. Cái thứ đáng lý ra phải rất mạnh mẽ cứng rắn của trai tráng thì với chồng tôi chỉ giống như một con giun mềm oặt cố sức đào hang xuống lòng đất nhưng luôn thất bại. Xin lỗi tôi tự sướng độc thân còn dễ lên đỉnh hơn ngủ với anh ấy.

cho dù khả năng trai tráng của anh xã tôi không yếu kém thì tôi cũng đã mệt nhoài. Trong nhà các bạn có ai mắc bệnh tim không? Các bạn có hiểu chăm nom họ mỏi mệt và stress đến mức nào không? Đến thở cũng không dám thở mạnh mỗi khi bên họ.

Những lúc gần gụi , cả hai đều phải trông chừng làm sao để anh ấy không hưng phấn quá , nếu không rất dễ "thăng". Bản thân tôi làm vợ cũng không được khích động chồng mình. Váy ngủ sexy ư? Không. Ngủ nude ư? Không? Làm tình kiểu mới ư? Không.

bác sĩ liệt ra cho chúng ta một dãy những điều không nên. Nếu không làm theo thì chồng tôi sẽ chết sớm. Nhưng làm theo thì cũng chẳng khác nào sống mòn.

Để có được bản lãnh đứng trước tòa ly hôn , tôi đã khuất 17 năm. 17 năm tôi bên chồng để chăm nom anh như bao người vợ đảm nhiệm khác và sinh cho anh 2 đứa con. Tuy chuyện chăn gối có rất nhiều uất ức , tôi chưa một lần xem thường hay có ý tòm tem bên ngoài. Giản đơn tôi nghĩ , anh chịu đựng được bệnh tật thì tôi cũng nên chịu đựng một điều gì đó để chia sẻ gánh nặng này. Tôi từ bỏ quyền được thỏa mãn dục vọng.

Đã có lúc tôi sống trơ như gỗ đá , làm việc và làm vợ như một cỗ máy vô tri. Tôi già cỗi , thanh bình nhưng không yêu đời vì không có được xúc cảm thăng hoa dục tình. Đời sống này đối với tôi không khác nào một khúc sông , chỉ có khả năng nín thở mà bơi qua nó.

Đêm đêm tôi mơ những người trai tráng đô người đến bên mình , họ nâng niu và ái ân với tôi. Họ mang đến cho tôi một miếng ghép quan yếu mà không bao giờ tôi có được khi bên chồng. Lần nào tỉnh dậy tôi cũng khóc. Khóc vì mình quá thảm hại.

43 tuổi , tôi đang độ hồi xuân. Những khao khát trỗi dậy còn mạnh hơn lúc trẻ. Tiền tài , sự nghiệp , con cái tôi đều đã có. Chỉ thiếu mỗi việc được sống theo ý mình.

Các cô bạn khuyên tôi nên tìm đến các biện pháp , dược phẩm , dụng cụ… để canh gác sinh lí ngoài tuổi 40. Tôi cũng rất muốn nhưng làm thế để làm chi. Tôi trẻ trung rộn rực mà phải bên một người chồng bất lực thì có ý nghĩa gì.

Tôi đã phí hoài tuổi xuân , giờ không muốn phí hoài luôn cả quãng đời còn lại. Bằng mọi giá , tôi khao khát được sống với một người có khả năng thỏa mãn mình.

Đêm đêm tôi mơ những người trai tráng đô người đến bên mình. Lần nào tỉnh dậy tôi cũng khóc. Khóc vì mình quá thảm hại ( Ảnh minh họa )

Tôi đã ly hôn. Có ai nghĩ điều đó là quá vô lí , ích kỉ và trật không? Ai cũng nghĩ như thế. Nhưng xin hãy nghĩ cho sự hi sinh 17 năm qua của tôi. Cái lúc mà bộ máy dục tình của tôi sung mãn nhất thì tôi đã cố lãng quên nó để phục vụ người ốm , chung thủy với chồng. Vả chăng , tôi chưa từng dày vò day dứt anh vì chuyện đó. Thế nên , cho đến phút cuối tạm biệt , tôi vẫn là một người vợ rất tót vời trong mắt anh.

có lẽ ở đây sẽ có nhiều người chưa đủ tuổi và trải nghiệm để có khả năng cảm thông cho quyết định của tôi. Nhưng dẫu sao chăng nữa , thế cục tôi chỉ có một , không ai có khả năng sống thay tôi hay khiến nó trở nên hạnh phúc hơn.

Thế nên tôi sẽ không bao giờ cư xử tệ với mình thêm một ngày tháng nào nữa. Bất kể lúc nào gặp phải một người phụ nữ bị cho là trâng tráo cam tâm như tôi , xin các bạn hãy hiểu và chúc phúc cho họ.

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Thư gửi chồng vô sinh lại yêu người khác nhân ngày 20/10

Anh vô sinh , tôi chấp nhận hết , chỉ cần có anh. Thế mà chẳng thể ngờ , tôi phát hiện anh cót két cảm với cô bé trong công ti , lạnh nhạt với tôi , thường xuyên nhậu nhẹt. Anh còn thú nhận với bạn thân mình đã yêu thật lòng cô ấy rồi.

chúng ta yêu nhau hơn 10 năm , cưới hơn 5 năm vẫn chưa thể có con , nguyên do từ phía anh. Tôi chấp nhận hết , chỉ cần anh , không có con cũng được , chúng ta sẽ xin ân nhi. Không ai biết sự thực này , chỉ có gia đình chồng biết , gia đình tôi cứ nghĩ do tôi. Đôi lúc quá buồn đau tôi hay gắt gỏng nhưng sau thời gian ấy tôi cố gắng thường nhật lại và luôn để anh hiểu rằng tôi chỉ yêu anh và chấp nhận tất cả. Cách đây mấy tháng anh còn nói yêu , xin tôi đừng rời xa anh , vậy mà...

Có ai nói được chữ ngờ , anh yêu một cô bé trong công ti , lạnh nhạt với tôi , thường xuyên nhậu nhẹt mà tôi vẫn không biết gì. Tôi giận hờn , trách anh thường xuyên bỏ bễ gia đình , vợ chồng bất hòa , không khí ngột ngạt. Rồi chúng ta đi du lịch cùng nhau mong hàn gắn lại. Có lẽ khoảng thời gian vợ chồng bất hòa quá lâu , anh cũng thú nhận cót két cảm với cô bé kia nhưng chưa có gì cả , cộng với chuyện con cái nên tôi bị trầm cảm , đi chơi mà trong đầu chỉ nghĩ về người kia và chuyến đi chơi thất bại nặng nề. Vợ chồng tôi vẫn như người xa lạ.

sau thời gian ấy vài tuần , ngẫu nhiên tôi đọc được tin nhắn của chồng cho một người bạn thân , anh thổ lộ có lẽ yêu cô bé đó thật rồi. Trong khi tình cảm đang nguy cơ rạn nứt , vợ chồng thường xuyên cãi nhau , tôi cố gắng bao biện cho tin nhắn đó rằng do anh đang mỏi mệt chuyện gia đình , mặc cảm chẳng thể có con nên cảm thấy bên cô ấy nhẹ nhõm , thoải mái hơn mới nghĩ là yêu. Tôi tự cho là vậy để làm yên lòng mình.

Tôi cũng làm dữ , hỏi anh có yêu cô ta thật không , lúc đầu anh bảo thật , sau lại bảo không hẳn thế , rồi anh xin tôi dung thứ , lượng thứ lần này. Chỉ cần anh nói đến đó , ôm một cái là tôi quên hết và hứa sẽ dung thứ cho anh , nhưng hàng ngày tôi cứ vật lộn với nghĩ suy , liệu anh có còn yêu mình không? Tình cảm anh dành cho người đó là thật không? Cô gái này từ chối anh nhưng nếu như là người khác , chấp nhận anh , chấp nhận làm kẻ thứ ba liệu anh có quay về bên tôi không?

Tôi phải làm sao đây khi cứ day dứt những câu hỏi trong đầu. Tôi vẫn cố vui vẻ với anh nhưng đâu đó cảm thấy mọi thứ như gượng , không được như ngày xưa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên , phải làm thế nào đây?

Tui nói thiệt , bây chừ anh muốn ly hôn với tui , anh viết đơn đi , tui sẽ ký với một hoàn cảnh là tui gạch bỏ chữ "ly" đi. Còn nếu anh không đồng ý thì anh chờ đi , chờ tới khi nào tui hết yêu anh tui sẽ quyết định.

Chỉ có một chuyện cỏn con tui tò mò muốn tìm hiểu mấy tính năng mới của iphone nên update từ ios 4 lên ios 7 mà anh chửi tui ngu này ngu nọ mà không hỏi tại sao tui lại làm vậy , phủ đầu quy kết theo nghĩ suy của mình mà không cho người khác nói. Nhiều lần lắm rồi nha.

Lần này tui chịu hết nổi rồi , anh điên , tui cũng muốn điên lắm chứ. Nhân ngày 20/10 , tui viết vài dòng này nói rõ cho anh biết và anh phải đọc cho hết từ đầu tới cuối , không sót chữ nào. Chuyện vợ chồng đóng cửa bảo nhau , tui tức tui nói không được nên tui viết mail. 

Tui nói rõ cho anh biết:

1. Ba mẹ tui sinh tui ra , khổ cực nuôi tui lớn khôn , chỉ có ba mẹ tui mới có quyền đánh chửi tui. Anh đừng có hở ra là chửi tui ngu này ngu nọ , hở ra là đòi đánh tui. Anh thử nghĩ xem nếu sau này anh có con gái hoặc giả thử là em gái anh đi cho gần , dù bất kì lý do gì chồng nó hở ra là chửi nó ngu , hở ra là đòi đánh nó anh có chịu được không? Tui biết là dạo này nghề nghiệp của anh găng , làm nhiều mà đòi tiền khách hàng hoài không được nên lúc anh về anh chửi tui rồi lên tắm là tui đã nhịn rồi , xuống nhà anh nạt nộ tui là tui cũng đã nhịn lần nữa khi. Tui thấy anh cầm iphone lên lầu tui biết là anh muốn tìm hiểu để coi có cách nào gỡ cho tui , tui hiểu chứ. Tui chưa kịp mừng thì anh lại phủ đầu chửi tui tiếp. Mà cái cách anh chửi làm tui có cảm giác là mình giống con giun con dế gì đó đang bị chà giày xéo đạp miết miết cho nó chết mới thôi!

2. Là vợ chồng , tui có làm chi sai , anh nói tui nghe , cũng phải cho tui được tự bảo vệ mình chứ. Tui với anh đều có quyền công dân như nhau mà , phạm tội còn có quyền thuê luật sư , tui cũng phải có quyền nói lên quan điểm của mình chứ. Chỉ có người nào không có chủ kiến , đuối lý mới không biết tự bảo vệ mình thôi. Mà tui nói thiệt , giả thử như là ai khác không phải là anh nói , nếu thấy không cần thiết phản hồi tui cũng chẳng thèm dòm tới lời họ làm chi , coi như họ đang nói sảng. Còn đằng này là vợ chồng , tui muốn nói ra , tui không muốn mình nhịn mà tấm tức trong lòng , lâu ngày tích tụ như hạt cát…

3. Anh có thấy mỗi lần cãi nhau , dù nóng giận cách mấy , anh kêu tui im , mặc dù tui không im được ( tức quá mà , anh tức , tui cũng tức tui cũng muốn nhịn lắm chứ , cũng muốn im lặng lắm chứ ) , nhưng tui chưa bao giờ thách thức anh , thế mà mấy lần anh cứ xộc vào đòi đánh tui , bóp họng tui. Cho dù có lần tui đang mang bầu. Nhiều lần xong rồi tui nghĩ lại tui cũng tự trách mình sao lúc đó không kiềm chế tình cảm được. Không biết có lần nào anh tự hỏi giống như tui không?

4. Từ ngày Nga chửi tui làm biếng này nọ , lần nào cãi nhau anh cũng đem câu đó ra. Ừ , tui làm biếng đó thì sao. Tui làm biếng mà nghề nghiệp nhà có một tay tui làm , chỉ những lúc bầu bí hoặc đuối quá tui mới nhờ anh làm phụ. Còn tui chưa mở miệng nhờ nó làm việc gì cho tui à nhe. Tui bụng bầu ốm nghén gần chết vẫn phải vác cái bụng bầu đi lau nhà , đi chợ nấu cơm , làm công việc nhà. Tui có nói tiếng nào đâu. Chị giúp việc nghỉ đang lúc việc công ty lu bu , tụi Ấn Độ nó qua , bé Nga thì nghỉ thai sản , tui lu bu nên về trễ nó mới đi chợ nấu cơm có 2 tuần mà đã làm um sùm , tui cũng phụ rửa chén bát , dọn dẹp nhà cửa chứ có phải ở nể đâu. Sao hơn 4 tháng trời có tui đi chợ , làm việc nhà , có chị giúp việc làm hết tới giờ nó xuống bới cơm ăn thôi không thấy nó nói gì?

5. Anh thấy chỉ có độc nhất vô nhị một bữa tui đi mua máy về trễ , anh rước cu Bin về chơi với chú Đức rồi chú Đức về , mà nó gọi điện lên chửi anh um sùm. Nó còn xói móc việc tui về nhà này nọ , tui nói thiệt , về dưới mấy anh em nhậu nhẹt , khôn lẽ tui ngồi chờ mấy anh em nhậu nhẹt xong dọn dẹp có khi thì quá khuya , có khi thì giữa trưa , nếu cần thì chạy vô ới tui một tiếng chị hai ơi dọn phụ em cái này cái kia , tui cũng vui vẻ không nề hà. Đằng này nó dọn cho mấy anh nó rồi tấm tức trong lòng rồi tị nạnh với chị dâu nó.

Tui nói thiệt , mỗi lần về nhà , có nghề nghiệp thì chị em xúm lại làm , hoặc phân việc ra làm hoặc bố mẹ cần gì thì cứ sai bảo. Nếp nhà mỗi nhà mỗi khác , nó là con trong nhà nó hiểu rõ phân việc tui làm tui cũng vui vẻ , mà nhiều lúc tui thấy nó làm ( cắm bông , đi chợ , rửa rau… ) tui cũng nhào vô phụ mà tui nói thiệt , thấy thái độ hoài nghi nó cà lơ lay bay tui cũng nản... Còn khi có con thì mẹ kêu tui trông coi con để mẹ làm. Tui nói thiệt , những chuyện đó là chuyện nhỏ , con tui còn nhỏ tui phải lo cho con tui trước , mẹ cũng hiểu nên mẹ cũng đâu có nói gì. Trong lòng tui cũng thật cảm ơn mẹ lắm. Còn khi qua nhà mấy anh em ăn uống , tui cũng phụ , chứ tui cũng đâu có ở nể , khi có con nhỏ anh nhậu thì tui phải coi con tui trước hết chứ , chứ đâu như nó Phục coi Coca cho nó làm.

6. Tui nói cho anh biết nhé , tui nghĩ tui không có anh chị em , anh cũng chỉ có một đứa em gái , tui thương nên tui mới kêu về ở chung để rồi rốt cuộc lần đầu nó trợn tròn mắt chỉ vô mặt tui mà nói này nói nọ là tui nể anh tui đã nhịn rồi. Tui có làm gì sai thì cha mẹ là người lên tiếng chứ nó là vai em , dù gì tui cũng là tẩu tẩu , vợ anh hai nó. Nó có nói tui thì cũng phải nể mặt anh nó , làm vậy người ta gọi là "hỗn". Tui nhịn vì tui nể anh , nó là em gái anh , tui nói chỉ tổ làm anh đứng giữa khó xử. Tui nói thiệt , ngày xửa ngày xưa tui cũng từng đi ở nhờ , lúc nào tui cũng nghĩ người ta thương mình nên mới cho mình ở nhờ , chứ người ta ghét mình , có nằn nì xin họ cho ở họ cũng không dám.

7. Tui nói thiệt , đừng nghĩ tui kêu nó về ở để nhờ này nọ hoặc bắt nó làm việc nhà. Không hề. 

8. Anh cũng đừng nói anh em anh , anh chị em dâu anh không thích tui làm anh buồn , anh ghét tui thì tui cũng đành chịu. Tui cũng không nghĩ mình có làm gì hoặc nói gì để mọi người ghét. Mọi việc tui gắng gỏl đối xử và dung hòa theo khả năng của tui , nếu nói tui phải sống khác với bản tính của tui để lấy lòng họ thì tui nói thiệt là tui không làm được. Sự hư ngụy chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn , sớm muộn gì thì mọi người cũng sẽ nhận ra thôi. Vậy anh có bao giờ tự hỏi là trong mấy anh chị em Xuân thích ai nhất , ghét ai nhất hay Diễm thích ai nhất , Phục thích ai , ghét ai nhất?

Nói chi cho xa , tui hỏi anh trong mấy em dâu rể anh Xuân , Diễm , Phục anh thích ai nhất? Ghét ai nhất? Tui thấy đó là việc rất bình thường , anh chị em dâu rể quen biết nhau , dù gì cũng toàn là những cặp phu phụ mới cưới ( so với mấy chục năm thì mới chỉ là thời đoạn ngắn ) huống chi chi sự gắn kết dâu rể hoàn toàn khác với sự gắn kết của bạn bè , một năm gặp nhau có mấy lần , cần có thêm nhiều thời gian để hiểu nhau hơn. Còn có thích nhau hay không lại là một chuyện khác.

9. Anh nói tui không biết làm vợ. Tui nói thiệt là tui cũng không biết khái niệm "vợ" của anh như thế nào? Sao lúc trước khi cưới tui anh không hỏi tui có biết làm vợ không? Để bây giờ anh khỏi nói là cưới lầm hay sai lầm này nọ. Anh nói anh yêu tui nên cưới tui. Vậy mà giờ anh nói những lời sai lầm này nọ , anh có biết đối với tui nó nặng nề và dễ bị tổn thương đến cỡ nào không?

10. Tui không biết làm vợ là thế nào đâu. Tui chỉ biết là tui lấy người người nam tui yêu , người mà tui tin tưởng sẽ là một người chồng tốt , một người cha tốt của các con tui nên tui mới muốn gắn bó cả cuộc đời với người đó.

11. Tui chỉ biết là tui sẽ gắng gỏl làm mọi việc vì người tui yêu , sẽ vào bếp nấu bếp , dù những món tui chưa từng nấu , không biết nấu tui cũng sẽ tìm tòi học để nấu dù ngon dù dở tui cũng gắng gỏl làm cái đã. Tui chỉ biết là tui muốn có những đứa con với người tui yêu , tui chăm chút nó theo bản năng của tui và những gì tui không biết tui cũng sẽ tìm tòi học hỏi để chăm con theo cách mà tui nghĩ là tốt nhất. Không biết anh nghĩ sao chứ hàng xóm và cô Lan khen tui chăm con kỹ , nhà cửa sạch sẽ đó , mặc dầu tui biết là nó không được ngăn nắp cho lắm , nói gì thì nói đành chịu thôi , khi nào con lớn tui sẽ tút tát lại.

12. Mỗi lần phu phụ cãi nhau anh đều nói ly dị này nọ. Đối với tui , hôn phối rất thiêng , và khi tui hỏi vợ với anh , tui 26 còn anh 32 , đó là một mối giao tiếp ràng buộc rất nghiêm chỉnh. Anh có thấy lần cãi nhau nào tui nói tui sai lầm không? Có lần cãi nhau nào tui mở miệng đòi ly dị không? Tui không bao giờ nói những lời đó , dù tui có nóng giận và cãi vã anh đến chừng nào đi nữa , nhưng đến một lúc nào đó tui nói ra , có tức là tui đã suy nghĩ kỹ và quyết định rồi đó.

Tui nói thiệt , bây giờ anh muốn ly dị với tui , anh viết đơn đi , tui sẽ ký với một điều kiện là tui gạch bỏ chữ "ly" đi. Còn nếu anh không đồng ý thì anh chờ đi , chờ tới khi nào tui hết yêu anh tui sẽ quyết định.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Cách nào trị vợ nói nhiều và hung hãn như sư tử cái?

Tôi ghét nhất là loại đàn bà nói nhiều , nói dai nói dại khi cứ nhai đi nhai lại mãi những lầm lỗi đã qua của chồng. Đó là kiểu tra tấn man rợ mà tôi rất ghét và đang muốn tìm cách trị vợ.

Tôi không phải là người nhiều chữ rảnh rỗi lên đây viết lách nhưng tôi điên vợ mình quá. Nếu không tị nạn bằng cách mở laptop lên vờ vĩnh ngồi làm việc thì vợ cứ bám theo mà cằn nhằn. Cô ta hành tội tôi như thế đã suýt soát gần năm , từ khi gần sinh đến bây giờ con đã 8 tháng rồi. Mà chuyện chỉ như sau.

Tôi đi họp mặt bạn cũ , gặp lại một cô bạn ngày xửa ngày xưa mới ly dị chồng. Tôi là con trai không như đàn bà tinh quái những chuyện ấy. Nhưng hồi xưa chơi cũng thân nay gặp lại cô ta nên ngồi tâm sự. Tôi chỉ ngồi nghe em giãi bày.

rồi đây cô bạn đó nối tiếp gửi mail thăm hỏi và kể lể những chuyện khác. Tôi đáp lại ầm ừ vì không biết khuyên nhủ thế nào. Thường thì mail cô ta gửi đi rất dài mà tôi chỉ đáp lại có vài dòng hoặc vài chữ.

Nhưng những câu chuyện qua lại giữa tôi và cô ta như thế rồi một ngày cũng không dưng thành thói thường. Hầu như sáng nào mở máy lên tôi cũng mong chờ những email từ cô ấy. Đây không hẳn là cảm giác thích , càng tuyệt đối không phải yêu , chỉ như một thói thường được lập trình mà thôi. Tôi đã giải thích nhiều lần với vợ như vậy mà vợ cứ cứng cổ không hiểu.


 Lần hai đứa đi chơi xa cùng nhau vì hôm ấy tâm trạng em không tốt. Vợ tôi phát hiện ra rồi khóc lóc quy cho tôi tội phản bội nhân dân , độc ác , bồ bịch ngay khi cả vợ đang sắp mang nặng đẻ đau ( Ảnh minh họa )

Ngoài những email , chúng tôi có đi cà phê một vài lần với hội bạn , sau rơi rụng dần chỉ còn lại hai chúng tôi. Rồi cũng có 1 lần hai đứa đi chơi xa cùng nhau vì hôm ấy tâm trạng em không tốt. Lúc ấy vợ tôi đang có mang. Tôi bảo đảm đấy là lần đi chơi duy nhất và sau cuối. Bởi chưng sau lần ấy , vợ tôi phát hiện ra mối giao tế này.

Sẵn đang có mang tính khí nóng tính cấm cẳn , vợ làm ầm ĩ lên làm tôi xấu mặt với cả lớp cấp 3. Bọn nó gọi vợ tôi là sư tử cái. Cô ấy khóc lóc quy cho tôi tội phản bội nhân dân , độc ác , bồ bịch ngay khi cả vợ đang sắp mang nặng đẻ đau.

Ngày nào cô ấy cũng khóc , còn ngồi hàng giờ bên máy tính để đọc cho hết những email qua lại giữa 2 chúng tôi. Đọc đến đâu cô ấy khóc la đến đấy. Tôi lo cho đứa con 5 tháng trong bụng nên không dám nặng lời chứ thật sự chỉ muốn vả cho mấy cái để im mồm.

Cô ấy còn vật vạ ra đòi phát lộ , đòi ly dị. Mẹ tôi phải bắt xe từ quê vào khuyên can mãi mới tạm thanh bình. Nhưng không ngày nào là vợ tôi không đem chuyện đó ra để bơi móc nói cạnh nói khoé. Cô ấy còn bảo đẻ con ra có mệnh hệ nào là tại tôi. Đêm nằm quay lưng không cho tôi đụng vào vì "không muốn làm vợ chung với kẻ khác". Tôi nghe điên nóng mặt.

Tôi với cô bạn tôi , tuy đi chơi riêng nhưng chưa có hành động nào đi quá giới hạn. Tôi nói thật mà vợ không tin. Nghĩ lại thấy ức , biết thế lúc trước cứ làm tới vì đằng nào cũng mang tai mang tiếng chồng phản bội.

Chửi bới hành tội tinh thần tôi là vậy mà vợ tôi còn nghĩ là cô ấy đang nhịn , đợi lúc nào sinh con xong mới xử lý chuyện này. Tôi nghe mà oải quá , tình cảm vợ chồng hỏi thế mần răng thiết tha được. Vợ tôi ra một cái án thòng lòng có khả năng treo cổ tôi bất kể lúc nào. Sống cứ phải bồn chồn lo lắng khiến tôi stress nặng.

Trong thời gian vợ sinh rồi ở cữ , tôi chán quá nên có tìm đến cô bạn của mình để tâm sự. Hay nhiều phen gặp chỉ để ra lấy cái cẳng giò tôi nhờ cô ấy mua hộ hay ra lấy chim bồ câu đã làm sẵn để về bổ dưỡng cho vợ.

Nhưng số tôi đen , đi đâu cũng không tránh khỏi con mắt nhà vợ. Tôi bị nhạc mẫu bắt gặp một lần , chị gái của vợ bắt gặp một lần. Căn nguyên mục tiêu rõ ràng là tôi gặp bạn vì vợ vậy mà họ nhất định tố cáo tôi là ngựa quay đường cũ. Đến nước này tôi có giãi bày thanh nga cũng không còn ai tin.

người thân nhà vợ từ đó cứ đi đi vào vào trông thấy tôi là liếc lườm. Vợ tôi thì nằm ôm con trên giường khóc hu hu. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh đó khiến tôi phát điên. Cô ấy còn chửi cô bạn tôi là giật chồng nên bị quả báo ly dị rồi dùng hằng hà sa số những từng thô tục khác để chửi. Tôi nghe muốn điếc lỗ tai.

Tình hình cứ kéo dài như thế đến nay con tôi 8 tháng rồi vẫn còn tiếp diễn. Tôi biết mình sai nên không đôi co. Nhưng tôi càng lặng im thì vợ tôi càng được thể làm tới , cứ càm ràm cằn nhằn suốt ngày vì sai lầm đã qua đó của tôi.

nhiều phen chịu không được tôi mới mắng vài câu hoặc quát cho cô ấy im là cô ấy lăn quay ra đất ăn vạ. Mẹ khóc , con khóc khiến tôi vô cùng stress. Đã thế mỗi lần dỗi cô ấy cũng không thèm bế con hay cho con bú.

Tôi chán cái cảnh bị vợ lèm bèm quá rồi. Lắm lúc chỉ muốn vũ phu mà trị vợ một vố. Xin mọi người mách nước giúp tôi , tôi hết chịu đựng được rồi.

Cặp bồ 5 năm vẫn chẳng thể bỏ chồng

chúng tôi cứ sống như thế này đến nay đã gần 5 năm , anh sắp bước sang tuổi 35 , cũng không đòi hỏi gì ở tôi , chỉ cần cho anh được yêu tôi là đủ , còn mọi chuyện tự tôi quyết định. Tôi muốn chấm dứt để anh có vợ nhưng anh không chịu.

Tôi ra đời trong một gia đình có truyền thống giáo dục con cái bĩ bàng về phẩm chất đạo đức , người nữ giới là luôn phải biết giữ mình , yêu chồng , thương con và những việc bắt nhân tình là điều phi đạo đức , không thể chấp thuận được trong gia đình tôi. Bản thân thấm nhuần những lời dạy đó và tôi cũng coi việc bắt nhân tình là điều đáng khinh bỉ của những người có vợ , có chồng. Vậy mà bây giờ tôi lại là người như vậy.

Tôi lớn lên trong sự bao bọc của gia đình , thành đạt và có việc làm ổn định vì tôi cũng là người nữ giới thông minh , thường động. Tôi không đẹp nhưng cũng khá xinh theo nhận xét của bạn bè. Rồi gặp anh , yêu anh , tình ái chúng tôi cũng đẹp , văn vẻ như bao đôi yêu nhau khác. Sau 3 năm yêu nhau chúng tôi quyết định cưới. Hạnh phúc với tôi lúc đó thật tràn đầy. Thuộc tính công việc anh luôn luôn xa nhà nhưng tôi luôn tin tưởng vì ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi. Mỗi lần anh về nhà là tôi được yêu chiều , tất thảy công việc nhà anh giành làm hết , bảo để đền đáp cho vợ phải sống xa chồng vất vả.

Tôi sống trong hạnh phúc như thế đến khi nử tử tôi một tuổi. Một hôm tôi nhận được tin nhắn hãy xem chừng chồng , lo giữ gia đình , người ấy chỉ nói là một người quen của phu phụ tôi , không muốn nhìn tôi mắc mớp dối , rồi cho tôi địa chỉ người yêu của chồng để tôi tự tìm hiểu. Lúc đầu tôi không tin vì anh đã có tôi , vợ đẹp con ngoan. Anh hay đi xa tôi lo hết mọi việc trong gia đình từ chăm con , kinh tế và công việc cũng không để liệt bại ai , sao anh có thể phản bội được. Anh luôn nói yêu vì tôi đã hy sinh tất thảy để anh có cơ hội say mê với công việc của mình mà.

Rồi sự nghi ngờ khiến tôi không thể không tìm hiểu và sự thật rõ ràng tôi tận mắt chứng kiến anh và cô gái đó từ trong nhà bước ra , ôm nhau tình tứ , anh còn hôn cô ta trước khi lên xe đi nữa. Đất trời như nao núng , lúc đó tôi đứng bên kia đường như trời trồng. Rồi tôi cũng không biết làm cách nào phản hồi nhà được. Chuyện gì đến đương nhiên nó sẽ đến , anh cầu xin tôi tha thứ , tôi vì con , vì hạnh phúc gia đình thứ lỗi cho anh lần đó. Dù trái tim tôi đã rạn nứt , trong mắt tôi anh không còn là người người nam thần tượng nữa.

Tôi cứ sống như thế , lấy công việc và nử tử làm niềm vui. Anh vẫn chăng khứng chuyển về gần nhà công tác. Tôi luôn trọng sự tuyển trạch của anh , không muốn ép vì nghĩ anh về công tác gần nhà mà không thấy thoải mái cũng không để làm gì. Với tôi , phu phụ sống với nhau quan trọng là tình cảm , sự chung thủy và tin tưởng. Nhưng tôi đã lầm , anh không muốn về vì muốn xa tôi mới có thể tung tẩy bên ngoài và yêu cô gái nào cũng được.

Đến lần thứ ba tôi phát hiện việc bắt nhân tình của anh , lần thứ ba anh cầu xin tha thứ thì trái tim tôi đã không còn gì cho anh , thay vào đó là sự khinh bỉ và căm ghét. Mỗi lần anh đụng vào người , tôi lại sởn gai ốc khi nghĩ bàn tay đó ôm ấp bao nhiêu người nử tử khác , tôi không còn hứng nữa. Từ đó tôi căm ghét người nam , những kẻ có vợ mà còn tán tỉnh người nữ giới khác. Trong mắt tôi họ không đáng một xu mặc dầu tôi vẫn có thể nói chuyện , giao tiếp với họ bình thường.

Tôi cứ sống như thế , không ly dị vì chồng không muốn , còn bản thân vì muốn có một gia đình cho nử tử nên cũng thôi. Tôi tự chủ được kinh tế nên cũng không đòi hỏi gì. Hai phu phụ độc lập kinh tế , tiền anh anh tiêu , con tôi lo , chồng tôi đi lúc nào về thì về. Có công việc gia đình chung chồng mới đưa tiền cho tôi lo. Tôi nghĩ mình sẽ không yêu ai được nữa.

Rồi tôi gặp anh , người tôi yêu bây giờ. Lúc đó không nghĩ là anh yêu tôi vì anh độc thân , lại nhỏ hơn tôi một tuổi. Chúng tôi gặp nhau tại nhà một người bạn gái của tôi , tôi là bạn của cô gái , anh là bạn của người chồng. Anh chủ động xin số điện thoại , sau một tuần , bất thần tôi nhận được điện thoại của anh , anh bảo thích tôi. Tôi lúc đó tưởng anh nói chơi , hỏi anh có biết là tôi đã có chồng con rồi không. Anh bảo biết nhưng không biết sao anh cứ nghĩ về tôi hoài. Tôi đã chối từ , bảo anh không nên vì tôi đã có gia đình , cũng sẽ không yêu ai nữa vì tôi ghét đàn ông.

Anh cứ bảo không yêu làm bạn bè cũng được. Rồi chúng tôi hay nhắn tin , điện thoại thăm hỏi , ở cách xa nhau hơn 100 km nhưng cuối tuần anh hay lấy cớ công việc ngang qua nhà tôi , uống cà phê , nói chuyện vậy thôi. Tôi luôn tìm cách lánh né tình cảm của anh vì biết chúng tôi có quá nhiều chênh lệch. Tôi đã có gia đình , dù không hạnh phúc nhưng không muốn bỏ , tôi sợ sự tan vỡ , sợ mang tai mang tiếng và sợ cha mẹ buồn. Còn anh độc thân , lại là công tử con phú hậu , dù chúng tôi có yêu nhau , tôi có ly dị chồng thì cha mẹ anh cũng không chấp thuận một cô con dâu như tôi vì bất luận lý do gì. Tôi có thể bỏ chồng nhưng không thể bỏ nử tử của mình để tìm hạnh phúc riêng.

Có hôm tôi xót xa khi nhìn thấy anh bị mưa ướt đẫm , rét run khi đi một quãng đường xa như thế , nhưng tôi vẫn không dám để mình mở lòng ra. Vậy mà anh cứ bền chí không kể nắng mưa , cuối tuần vượt hơn 100 km lên uống với tôi ly cà phê rồi về. Việc gì đến đã đến , tôi ngã lòng trước tình ái chân tình của anh dù biết đó là tội lỗi. Anh cũng yêu tôi thật lòng dù gia đình giục hỏi vợ , tôi cũng chủ động dạy bảo anh như thế vì biết mình không xứng với anh.

Nói thêm là gia đình anh kinh doanh rất giàu , hình thức anh cũng không xấu và biết nói chuyện , giao tiếp vì anh là dân kinh doanh , nhưng anh bảo không yêu ai được nữa , cũng đi tiếp kiến đôi ba lần theo ý ba mẹ và tôi dạy bảo , nhưng không yêu họ được.

chúng tôi cứ sống như thế này đến nay đã gần 5 năm , anh sắp bước sang tuổi 35 , cũng không đòi hỏi gì ở tôi , chỉ cần cho anh được yêu tôi là đủ , còn mọi chuyện tự tôi quyết định. Tôi muốn chấm dứt để anh có vợ và đỡ áy náy dù quyết định điều này tôi cũng rất thống khổ nhưng anh không muốn. Anh bảo nếu tôi có bỏ anh thì anh cũng sẽ sống như thế này tới khi nào tôi có thể rũ bỏ tất thảy để đến với anh.

Tôi không thể mặc dù mình và chồng chỉ sống với nhau về mặt pháp lý , tình cảm đã nguội lạnh nhưng tôi không muốn mình là người chủ động ly dị và cũng không muốn nử tử rồi đây mang tai mang tiếng có cha mẹ hai đời vợ , đời chồng và gia đình hai bên thật sự rất yêu quý phu phụ tôi.

Chuyện chúng tôi không để gia đình hai bên biết , lễ , tết cả tôi và chồng đều chu toàn bổn phận dâu hiền , rể thảo. Bây giờ tôi phá vỡ tất thảy thì không đủ già gan. Chồng cũng không biết mối giao tiếp này của tôi vì chúng tôi đã ly thân gần 7 năm , không quan tâm đến các mối giao tiếp tình cảm của nhau nữa.

Có phải tôi quá nhun nhũn , không dám vượt qua mọi thứ để đến với anh hay tại tình ái tôi chưa đủ lớn? Tôi thật sự cũng không biết sao , dù nhiều khi bảo anh lấy vợ nhưng nghĩ đến anh sẽ lấy người khác là tim tôi lại nhói đau. Tôi cũng không biết thật sự mất anh rồi có còn sống nổi nữa không? Nhiều khi tôi cũng thấy mình thật tồi tệ. Phải như tôi rắn rỏi hơn thì bây giờ đâu phải thống khổ thế này.

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Share photos and updates with (Nga

facebook
Nga is sharing photos, updates and more on Facebook. Sign up to stay in touch with Nga and all the people you care about.
Nga Bùi
Student at Quang Ngai · CD GIAO THONG VAN TAI TPHCM · Ho Chi Minh City, Vietnam
571 bạn · 60 nhóm
Join Nga on Facebook
Go to Facebook
Tin nhắn này đã được gửi tới annpt.mathun@blogger.com. Nếu bạn không muốn nhận những email này từ Facebook trong tương lai hoặc ngưng việc dùng email để đề nghị kết nối bạn bè, vui lòng nhấp vào hủy đăng ký.
Facebook, Inc., Attention: Department 415, PO Box 10005, Palo Alto, CA 94303

Invitation to connect on LinkedIn

 
LinkedIn
 
 
 
Scofield Taylor
 
From Scofield Taylor
 
Social Media at freeplancer
Vietnam
 
 
 
 
 
 
 

I'd like to add you to my professional network on LinkedIn.

- Scofield

 
 
 
 
 
 
 
You are receiving Invitation to Connect emails. Unsubscribe
© 2012, LinkedIn Corporation. 2029 Stierlin Ct. Mountain View, CA 94043, USA