Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

“Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được”

Gần 2 năm nay , trưa nào nếu anh không có ở nhà , con dâu bà cũng đều bắt bà xuống sàn nhà ăn và chỉ cho ăn cơm không. Vì con dâu bà bảo: "Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được".

Chào chị Doãn Thị Linh với tâm sự: "Thà phụ con dâu trước chứ đừng để con dâu phụ mình"!

hôm nay tôi mới tình cờ đọc được bài viết của chị. Tôi thấy những gì chị nói , tôi thấy rất chân tình và đúng đắn. Thế nhưng , nhiều độc giả phía dưới lại cho rằng chị hẹp hòi , ích kỷ. Thậm chí có độc giả còn bảo chỉ âm mưu quá. Rằng nếu có là mẹ chồng thì cũng phải yêu thương con dâu rồi mới có quyền đòi hỏi con dâu yêu thương mình. Bởi nếu sống như vậy , sẽ chẳng bao giờ nhận được sự ăn ở tử tế chuc mung sinh nhat từ con dâu cả.

Song là một nữ giới tuổi hơn 40 như chị , tôi không đồng tình với đại tuyệt đại đa số comment ném đá chị. Tôi nghĩ , các độc giả ở đây phần nhiều còn quá trẻ , hoặc họ mới chỉ lập gia đình. Thế nên cái nhìn của họ chưa sâu sắc và chưa có nhiều trải nghiệm. Bởi thế , nếu họ có công kích chị và nếu chị có đọc lại những chia sẻ của mình thì cũng thông cảm cho họ nhé.

thực tế , có sống ở trong chăn mới biết chăn có rận. Mẹ chồng cũng có người này người kia và con dâu cũng vậy. Song nếu khôn ngoan và không muốn phụ thuộc vào ai rồi đây , thì như chị nói , đúng là phải nghĩ trước cho bản thân và chừa cho bản thân một con đường lùi. Bởi nếu không làm vậy mà gặp con dâu phụ bạc và không có kinh tế hoặc sống phụ thuộc vào con dâu thì đúng là cuộc sống thật nhục nhã và đau khổ quá đi.

Chẳng nói đâu xa như chuyện mới xảy ra ở nhà người thâm giao của tôi là một ví dụ. Xin nói qua một tẹo về gia cảnh nhà cô bạn này. Nhà cô bạn tôi chỉ có 3 mẹ con. Mẹ cô ấy mấy năm trước bị tai biến huyết mạch não , liệt nửa người , nói rất khó và hầu như phải nằm một chỗ. Cô ấy cũng có một đứa em trai kém cô ấy 2 tuổi.

Vì tình cảnh và yêu cầu công việc của chồng , sau khi lấy chồng , cô bạn tôi đã phải theo chồng sang Nhật sống. Như vậy ở Việt Nam , nhà cô ấy chỉ còn có mẹ già và em trai 26 tuổi. Để đỡ đần em trai , tháng nào cô ấy cũng gửi tiền về Việt Nam chu cấp cho mẹ tiền thuốc men và tiền thuê ô sin chăm nom bà hàng ngày.

Vào một ngày đẹp trời của 1 năm trước , cô ấy hồ hởi thông cáo với tôi , em trai cô ấy sắp kết bạn với một cô gái Hà Nội đẹp người đẹp nết. Tôi mừng cho bạn lắm vì tôi biết ở Nhật xa ngái và có gia đình riêng , nhưng không ngày nào là cô ấy không lo lắng cho người mẹ già ở quê nhà. Giờ em trai cô ấy cưới , cũng coi như gia đình cô ấy có thêm người chăm nom mẹ già và nhà cửa cũng sẽ vui vầy hơn.

Cô ấy còn nói với tôi đã an tâm hơn rất nhiều vì qua nhiều lần chát với em dâu , bạn tôi thấy em dâu rất dịu dàng , biết cách ăn ở và khéo léo. Em dâu cũng yêu thương em trai cô ấy thật lòng và yêu thương người mẹ chồng già tai biến phải nằm một chỗ.

Điều đáng mừng và hoan nghênh ở chỗ , từ một công nhân đi làm may ở các xí nghiệp , giờ lấy chồng rồi , em dâu cô ấy còn tình nguyện nhận việc về nhà may để vừa làm việc mà vẫn chăm nom được mẹ chồng nằm liệt. Cô em dâu cũng bảo , không nhu yếu phải thuê ô sin nữa vì từ giờ mọi việc trong nhà cứ để cô ấy lo. Cô bạn tôi phải nói an tâm và biết ơn cô em dâu trẻ người mà hiếu nghĩa.

Bẵng đi một thời gian khá dài , vì cả hai đều bận công việc , chăm nom con nhỏ nên chúng tôi không chat với nhau tâm sự lắm chuyện như trước. Và một ngày khi đọc một bài viết về chuyện người con dâu tắm cho mẹ chồng giống hệt như đang tắm cho heo , chẳng hiểu sao tôi lại gửi links chia sẻ với cô ấy. Cô ấy đọc xong , khóc như mưa và bắt đầu kể hết với tôi về tình cảnh thân mẫu bị tai biến của cô cũng đã bị em dâu đối phụ bạc chẳng kém như thế.


Khi người mẹ già đang rớt nước mắt và khó nhọc kể với nam tử mình mọi chuyện thì cũng là lúc người con dâu về nhà ( Ảnh minh họa )

Cô ấy kể , cứ tưởng em trai lấy được một người vợ đẹp người đẹp nết nên là chị gái , cô mừng rơn. Song đúng là lòng người khó đo. Nếu không có chuyến công tác chấm dứt và về nhà sớm hơn thường lệ của em trai bạn tôi thì chắc hẳn đến giờ , chị em cô ấy cũng chưa thể vạch mặt người đàn bà 2 mặt này. Và chắc hẳn khi ấy , người mẹ bị tai biến nằm một chỗ của cô sẽ còn phải chịu ậm ực và đau khổ dài dài.

Chuyện là , em trai cô ấy có một chuyến công tác 10 ngày vào Sài Gòn. Nhưng vào công tác được 7 ngày , em đã bay ra vì mọi chuyện đã ổn thỏa. Và khi về nhà bất thần , em trai cô ấy đã được chứng kiến một chuyện động trời mà trong 1 năm qua dù ở cùng nhà nhưng không phát hiện ra. Bởi em trai bạn tôi vẫn thấy bữa tối cả nhà vẫn ăn cơm vui vẻ. Vợ anh vẫn ngồi nhẫn nại bón cho mẹ từng thìa cơm thìa cháo và giúp bà vệ sinh cá nhân không lời than thở.

Đáp chuyến bay về đến nhà cũng là lúc trời đã sang quá trưa một tẹo. Cửa nhà vẫn đóng im ỉm. Nghĩ giờ này vợ đang đi trả hàng may nên em lấy thìa khóa mở ra. Ai ngờ , vừa bước vào đã bắt gặp cảnh mẹ già đang khổ sở lê la dưới sàn nhà , bát cơm vung vãi khắp nền và bà đang nhặt ăn. Đặc biệt , cơm chẳng có tí canh hay chút thức ăn nào hết.

Thấy cảnh tượng đau đớn như vậy , em trai bạn tôi vội đỡ mẹ lên giường và mắng bà sao không ngồi ở trên giường , đợi vợ em ấy về nhà bón cho ăn. Người mẹ già cứ rơi nước mắt và khóc. Nhưng hỏi gì , bà cũng chỉ lắc đầu không nói.

Rồi em bạn tôi phải gặng hỏi mãi , bà mới cố nói trong đứt quãng , giọng rất yếu và khó nghe rằng: Gần 2 năm nay , trưa nào nếu anh không có ở nhà , con dâu bà cũng đều bắt bà xuống sàn nhà ăn và chỉ cho ăn cơm không. Vì con dâu bà bảo: "Bà nằm liệt thế , phải ăn dưới sàn nhà , tôi không hầu bà được". Có lúc , cô con dâu còn bảo bà: "Tôi không cho bà ăn thức ăn vì bà ăn vào rồi chỉ ị khỏe"…

Khi người mẹ già đang rớt nước mắt và khó nhọc kể với nam tử mình mọi chuyện thì cũng là lúc người con dâu về nhà. Nhìn thấy chồng về nhà bất thần trong bộ dạng mẹ đang ngồi dưới sàn nhà cơm vung vãi , người vợ trẻ này tái mặt và quỳ sụp xuống van lơn chồng tha thứ.

Em trai bạn tôi tức giận chỉ thẳng mặt vợ bảo: "Thì ra , những buổi trưa tôi không có ở nhà , cô đối phụ bạc với người mẹ chồng bị liệt nửa người của mình quý hóa thế này đây? Cô đúng là đứa con dâu bất hiếu , bất nhân mà. Hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay , tôi không có người vợ như cô".

Cô bạn tôi kể rằng , sau biến cố này , em trai cô ấy nhất định trả vợ về nơi sản xuất. Chuyện nhà bạn tôi , cô cũng không dám kể cho ai nghe vì sợ mọi người lại đánh giá. Nhưng bạn tôi bảo , chỉ khổ cho em trai cô ấy. Hiện , em đã tiến hành xong thủ tục ly dị với cô vợ ngược đãi mẹ chồng kia. Nhưng mới sang sau một năm hôn nhân , giờ em đã mất hết niềm tin vào tình ái , tình vợ chồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét