Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Chồng ra khỏi nhà ngay hôm v��� phát hiện bắt nhân tình

Anh ra khỏi nhà ngay trong đêm đó. Trước khi đi còn ngoái lại bảo: "Số tiền mượn cô , lúc nào có tôi sẽ trả". Mình đã cười , cười như điên dại.

Mình thất nghiệp đã gần năm nay , lại vừa mất chồng. Ước sao anh ta mất thật , nhưng đáng hận là anh ta chỉ bỏ rơi mẹ con mình mà thôi.

28 tuổi , mình hoàn toàn trắng tay , chỉ biết ôm con và ôm nợ. Nhìn bạn bè xung quanh ít nhất không thành đạt cũng có một gia đình hoặc công việc , còn mình thất bại thảm hại thế này.

Thế mới biết ở đời quan trọng nhất là sự tuyển trạch. Mình liên tục chọn sai nên giờ mới khổ. Nử tử tuổi Dần sao mà long đong quá.

Vì đợi việc mãi ở quê không có nên phu phụ mình lên Hà Nội làm thời vụ. Căn phòng trọ chật hẹp chỉ khoảng hơn chục thước vuông , công việc của hai phu phụ lại bấp bênh lương ít nên luôn cãi vã.

Chồng đã đánh mình mấy lần. Ban đầu chỉ là bạt tai , về sau còn là đấu đá. Cũng tốt nghiệp đại học , cũng dân trí thức như ai mà để bị chồng bạo hành thế này mình thống khổ lắm. Nhưng phu phụ mới cưới , xa quê , xa cha mẹ , biết kêu ai bây giờ.

Hễ về đến nhà là anh hỏi đã xoay tiền được chưa. Lần nào mình trả lời không được là anh cũng nặng nhẹ bỏ đi. ( Ảnh minh họa )

Có nhiều ngày phu phụ mình tưởng như chết đói , đến mì gói cũng không có mà cầm hơi. Cực khổ thiếu thốn như thế nên phu phụ mình không thể thương nhau hơn được. Nhất là chồng mình. Về đến nhà là bỏ đi nằm hoặc không cũng kiếm cớ gây sự với vợ.

Mình rất khổ tâm vì điều đó. Mình biết anh cáu gắt chẳng qua vì quá bất lực không thể làm ra tiền mà thôi. Chính vì thế mà mình càng nhẫn nại , nhịn nhục và cố chiều chuộng chồng.

Những lúc trong ví chỉ còn tí đỉnh tiền , mình thường cắn răng nhịn đói chỉ mua thức ăn cho chồng. Áo quần mình vừa ít vừa cũ nhưng mình thà sắm cho chồng còn hơn cho bản thân. Ngay cả khi bị chồng đánh mình vẫn yêu anh ấy. Mình là người mù quáng thế đấy. Bởi thế mà mình bị anh tráo chác từ lúc nào không hay.

Chồng bảo cần tiền hùn vốn kinh doanh với bạn và chỉ nói sơ qua là mở quán nhậu. Anh khăng khăng đòi mình xoay cho được 50 triệu để hùn vốn. Đây là một số tiền quá lớn với mình. Nhưng trước kiên tâm và sức ép của chồng , mình không thể không vay mượn.

Hễ về đến nhà là anh hỏi đã xoay tiền được chưa. Lần nào mình trả lời không được là anh cũng nặng nhẹ bỏ đi. Có khi cả đêm không về. Không thể nào khác được , mình bắt xe hồi trang nhờ mẹ cắm sổ đỏ nhà ngoại mang tiền lên cho chồng. Nếu bố mình biết , chắc ông sẽ đánh và đuổi bà ra khỏi nhà trước khi tìm giết mình.

Khoảng thời gian mình mang thai là lúc chồng bắt đầu kinh doanh. Nhưng anh không cho mình thăm hỏi cũng không kể gì với mình. Chỉ một lần độc nhất anh dẫn mình đến quán xem. Thấy quán tuy không lớn nhưng khang trang và đông khách mình cũng mừng.

Suốt thời gian mình mang thai , dù ốm nghén hay làm việc nhà mình đều tự thân vận động vì chồng ở quán gần như 24/24. Mình tủi thân nhưng biết tính chồng dễ nổi giận nên phải nhịn. Lúc mình sinh con cũng là mẹ và các chị mình từ quê lên đưa mình đi viện chứ không phải chồng.

Đã không đưa vợ đi đẻ , anh lại lấy cớ bận làm ăn nên không đến thăm mình ở bệnh viện. Ngày mình xuất viện anh mới đến thăm thê tử lần hàng đầu và cho vợ 2 triệu đồng với gương mặt rất tự đắc. Lúc này nhớ lại mình mới thấm và ghét bản mặt của chồng. Nhưng lúc đó mình còn cảm động rơi nước mắt.

Chán hơn là , ngay từ khi mình mang thai tới bây giờ chồng bỏ quên luôn bổn phận với vợ. Mình biết nữ giới còn nhịn được chứ nam giới thì không thể. Dù nghi ngờ chồng ăn chả bên ngoài nhưng mình cũng không dám đòi hỏi. Tình cảm phu phụ mới cải thiện được chút xíu , tốt nhất mình nên nhịn để gia đình êm ấm.

mà kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Mình đã trông thấy chồng đi với một người nữ giới khác. Họ còn ôm eo , ngồi sau cửa kính một nhà hàng ẩm thực vui vẻ. Quán ăn trông rất đắt tiền.

Hôm ấy một chị trong xóm trọ chở mẹ con mình ra ngoài hóng gió và đi siêu thị. Đây là lần hàng đầu mình đi ra ngoài sau sinh và trớ trinh thay , mình bắt gặp chồng tình tứ với người đàn bà khác. Không biết là trời xui đất khiến hôm ấy họ mới đi với nhau như vậy hay hôm nào cũng thế.

Mình cố giữ tĩnh tâm tỏ ra không nhìn thấy gì để chị hàng xóm không biết. Nhưng về đến phòng là mình khóc ngất. Vì sao chồng tàn bạo với mình thế? Những ngày qua , sinh con cực khổ , một miếng ngon anh cũng chưa từng mua cho mình mà đi tình tứ đi ăn nhà hàng sang trọng với người nữ giới khác như vậy.

trong lúc mình một lòng với anh thì anh lại có người nữ giới khác bên ngoài. Hàng trăm câu hỏi đổ đến trong đầu mình. Cô ta là ai? Họ quen nhau từ bao giờ? Đã thắm thiết , đã có gì với nhau chưa? Cô ta có biết anh là người đã có vợ con?

Tuy đã tuyệt vọng , mình vẫn mong nghe được một lời giải thích từ chồng. Lúc anh về nhà , mình chất vấn trong nước mắt. Anh không một lời chối bay chối biến như nhiều ông chồng bắt nhân tình khác mà gật đầu nhận. Và anh cũng nói muốn ly hôn.

Mình nghe như trời long đất lở bên tai. Mình ước thà anh cứ quát nóng giận như không ngày. Thà anh tát mình vài cái vì tội ghen tuông nghi ngờ chắc mình sẽ hạnh phúc hơn nhận được câu trả lời nhẹ nhàng đến thế.

Giờ đây mình như người chết đuối lạc mất phao.( Ảnh minh họa )

Chồng bắt nhân tình , mình phát hiện và không cót ca cót két huống gay cấn nào xảy ra cả. Cuối cùng , chồng muốn ly dị. Quen nhau , sống và có con với nhau , anh chưa từng thương có trách nhiệm với mình thì còn cưới mình làm gì? Đời mình giờ đây lỡ dở tan nát. Thất nghiệp , con dại , một thân một mình giữa Hà Nội. Sao anh có thể đang tâm đến thế?

Anh ra khỏi nhà ngay trong đêm đó. Trước khi đi còn ngoái lại bảo: "Số tiền mượn cô , lúc nào có tôi sẽ trả". Mình đã cười , cười như điên rồ. Sao anh ta nghĩ vài chục triệu là sẽ trả hết nợ ư? Còn cuộc đời mình , nam tử mình , anh ta phải trả thế nào đây?

Giờ đây mình như người chết đuối lạc mất phao. Ngoài ôm con và sống nương nhờ sự giúp rập của bạn bè , hàng xóm , mình không biết phải làm gì. Mình không thể bỏ hồi trang và nói với cha mẹ sự thật. Mình cũng chưa biết phải làm gì để mưu sinh khi con còn quá nhỏ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét