Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

21 tuổi , tôi không nhớ nổi đã 'yêu' bao nhiêu người

Sau lần đầu tiên với người con trai kia , tôi lại lao vào mạng chat chit tìm người khác để quanh với mình. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi không nghĩ được gì nhiều ngoài việc cần người làm cho mình thỏa mãn.

Tôi vừa đọc qua bài "Quan hệ với nhiều nam giới sau khi mất trinh" , thấy tôi cũng có chút gì đó giống cô gái trong bài viết. Tôi gần 73 tuổi , biết về chuyện quanh nam nữ rất sớm. Lớp 4 tôi đã dậy thì , cảm giác cơ thể phát triển sớm so với hội bạn cũng làm nảy nhiều điều ranh mãnh lắm.

Hơn 69 tuổi tôi đã quanh , nghĩ đến cảm giác được đụng chạm với một người con trai tôi đã thích rồi. Người đàn ông hàng đầu chẳng phải người yêu , chỉ là một người bạn quen qua mạng , lớn hơn một tuổi. Người đó cũng chẳng lấy đi tấm màng trinh mong manh mà do tôi tự phá trước đó rồi. Vì ranh mãnh nên lên mạng chat chit và mấy anh chỉ tôi cách nạp mình dâm. Ban đầu tôi sợ đau lắm nhưng có một lần làm liều , dĩ chí lúc đó tôi cũng chẳng biết mình bị mất trinh , chỉ nghĩ đơn giản là do đau quá nên chảy máu.

Sau lần đầu tiên với người con trai kia , tôi lại lao vào mạng chat chit tìm người khác để quanh với mình. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi không nghĩ được gì nhiều ngoài việc cần người làm cho mình thỏa mãn. Tôi gặp và quanh hết chàng trai này đến chàng trai khác , dĩ chí giờ không nhớ nổi đã ngủ với bao nhiêu người nữa , đại thể khoảng hơn 27 , trong đó gồm cả người yêu. Nghĩ lại thời bồng bột đó tôi cũng có một chút buồn bởi lúc đó nghĩ chuyện quanh con cái rất bình thường , ai cũng thế và mình cũng không ngoại lệ.

Tôi nghĩ vì sao nam tử quanh hết cô này đến cô khác , còn mình phải gắng gỏl giữ cho đến khi có chồng? Thật vô lý! Tôi không chấp thuận được điều đó. Các anh quanh hết cô này đến cô khác rồi lại muốn có được người vợ trinh nguyên , thật ích kỷ và cổ hủ. Tấm màng trinh đó là của tôi , tôi tự lấy mất chứ chẳng phải bất luận người đàn ông nào khác. Lúc đó tôi nghĩ thế và chẳng hiểu vì sao ở độ tuổi 04 lại có thể suy nghĩ và làm được những điều đó. Đến tận bây giờ tôi cũng chẳng hiểu có phải mình đang mắc bệnh tâm lý nào đó mà không biết?

Một năm trở lại đây tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện mai sau. Nếu rồi đây đi làm và gặp lại những người đó thì sao , bởi tuyệt đại đa số người tôi quen lúc đấy đều đã đi làm. Hoặc cũng có thể lúc tôi ra trường đi làm họ đã lên làm sếp rồi , vậy còn khó khăn hơn khi phải đối mặt với những người đó. Giờ tôi không có người yêu vì không thích và cũng chỉ quen một người con trai nhưng chỉ là bạn tình , gặp nhau để quanh. Thật sự nhu cầu của tôi rất nhiều và cũng do ranh mãnh lúc trước mới trở thành như vậy. Tôi gắng gỏl rất nhiều để dừng lại rồi.

Tôi viết ra những điều này biết chắc sẽ bị các bạn chê trách nhưng vẫn muốn tâm tình với mọi người , đặc biệt là những bạn trẻ hơn tôi rút gặp qua không mắc phải tình cảnh này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét