Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013

Bỏ chồng sắp cưới để theo gã Sở Khanh

ba năm gắn bó đồng hành , tình cảm dành cho anh , thậm chí có những lúc em quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh này. Có chăng em đang bị trừng phạt? Chồng hờ của em và chị người yêu cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình.

Em 26 tuổi , anh 48 , gặp anh cách đây 7 năm qua sinh nhật một người bạn , câu chuyện tình bắt đầu như bao chuyện tình khác. Một cô sinh đồ năm thứ 7 mơ mộng , sống theo bản năng với một anh chàng công chức nhà nước có hình thức , công việc bình ổn , thu nhập khá và sống khôn cùng tình cảm. Em và anh yêu nhau thời gian đầu cũng không có gì quá chuyên biệt , nếu có cũng chỉ là em yêu người ta nhiều hơn và luôn cho đó là một nửa của mình , yêu không tính toán , đơn giản chỉ là yêu.

Trong quãng thời gian đó em vẫn sống tự do , nhận được nhiều sự góp ý của anh nhưng quả thật nó chưa có sức ảnh hưởng đủ lớn để em đổi thay và ý thực được rằng việc đổi thay đó là nhu yếu cho bản thân. Cho đến một ngày có cô bé kém hai tuổi xen vào chuyện của bọn em. Cô bé xinh xắn , duyên dáng , là sinh đồ năm nhất , anh gặp trên đường khi cô bị lạc , họ nhắn tin qua lại với nhau , rồi anh có tình cảm.

lần đầu tiên từ khi quen anh em có cảm giác sợ mất. Khi cô bé dự hiến máu tình nguyện , anh chủ động đến thăm , đường sữa , anh không giấu mà kể hết cho em. Em gắng gỏl bức cận cô gái kia qua mạng , được biết cô ấy không thích anh , em thở phào nhẹ nhàng , dùng lý lẽ kéo người yêu mình về. Mọi chuyện lại quay phản hồi đúng quỹ đạo cho đến khi em chuẩn bị đi thực tập và làm luận văn tốt nghiệp.

Ngày ấy cơ quan cử anh dự lớp học nghiệp vụ , có nhiều người cùng làm trong lĩnh vực tài chính tại các cơ quan bộ ban ngành cùng học. Từ ngày đi học , anh bận bịu hơn , cũng ít dành thời gian cho em nhưng vẫn cố gắng  giúp em tìm nơi thực tập tại hà nội để em vừa thực tập vừa tiếp học văn bằng 2. Sau vài ngày dự lớp học , em nhận thấy anh có những biểu hiện bất thường , chú ý đến hình thức hơn , chỉnh chu và chuyên biệt luôn kè kè chiếc điện thoại.

một lần nữa em dự cảm có chuyện sắp xảy ra và đúng như thế , anh có tình cảm với một chị hơn em 6 tuổi , gia cư trung tâm hà nội. Em thống khổ khôn cùng , tìm hiểu rồi biết không giữ được anh trong lúc em gắng gỏl níu kéo , làm đủ mọi thứ như đứa trẻ. Rồi em nhận ra làm gì có gì để níu kéo anh.

Anh mặc dầu ở tỉnh nhưng có công việc bình ổn , vững chắc ở lại hà nội , còn em một cô gái tỉnh lẻ cách hà nội 114 km , học hành chưa xong , công việc chưa có , còn chị ấy có tất thảy , công việc , điều kiện gia đình , theo anh nói chị là người điềm đạm và cơ mực. Nếu anh chị đến với nhau , người yêu em sẽ không phải lo lắng chuyện lấy vợ xa , không phải lo chuyện đi lại , rồi nếu nhà ngoại ở hà nội thì rồi đây chuyện con cái cũng có ông bà , anh có thể an tâm nghiệp vụ. Đó là mong muốn thầm của anh.

Em nghĩ điều đó là đúng nhưng vì tình cảm và sự ngưỡng mộ dành cho anh quá nhiều nên vẫn níu kéo trong vô thức và chỉ đến khi anh nói "Em à , anh tìm được hạnh phúc thật sự rồi , đừng kéo anh lại nữa" , em tuyệt vọng buông tay.

Trong một năm tiếp theo em lao vào học để hoàn tất luận văn và tốt nghiệp ra trường. Trước khi lấy bằng đại học em cũng may mắn xin được công việc phù hợp với chuyên môn tại một công ty có tiếng ở hà nội. Quãng thời gian đó mặc dầu bận bịu với nhiều việc nhưng em luôn âm thầm theo dõi chuyện của anh. Chuyện tình cảm của anh diễn biến đến đâu em đều nắm được. Rồi em quen bạn  trai mới , hơn em 1 tuổi , có công việc bình ổn dưới nhà em và chuyên biệt anh rất chân tình , khát khao có một gia đình với em.

Qua tiếp xúc em nhận thấy đây thật sự là một người tốt để lấy làm chồng , anh đủ khả năng lo việc nếu em hồi trang và lập gia đình. Em đã dứt ý sẽ kết hôn và ưng doãn đưa anh về nhà ra mắt. Trớ trinh thay , trong một lần tình cờ gặp lại anh , em vui vẻ kể chuyện về người mới và kế hoạch kết hôn của mình. Anh buồn bã kể chuyện của anh với chị kia không thể đến đâu được. Những ngày tiếp theo bọn em liên lạc luôn hơn , không hiểu sao mọi tình cảm ngấc đầu. Anh nói bất thần về sự đổi thay của em sau một năm cách biệt , trong thời gian bên chị kia anh luôn bị ám ảnh bởi hình bóng em và luôn có sự so sánh.

Chị ấy thật sự không được như kỳ vọng , anh mệt mỏi và muốn quay lại , làm lại từ đầu. Hai đứa em quay lại bất chấp sự đau khổ của chị người yêu anh và chồng sắp cưới của em. Bản thân em khi chấp thuận quay lại với anh là chấp thuận sự lên án của bạn bè , người thân vì ai cũng biết anh đã bỏ em một lần thì có thể có lần thứ hai. Em gạt đi tất thảy , chiều theo tình cảm của bản thân và hạnh phúc bên anh.

Lại một năm nữa trôi qua em và anh gắn bó , được sự ủng hộ của gia đình , em đã có lúc lên kế hoạch cho đám cưới. Nhiều khi cũng có trục trặc nhưng được anh động viên , tin em lại gắng gỏl. Anh nói chỉ cần em là đủ. Anh sẽ giúp em đổi thay thụ tang nên trưởng thành hơn. Vì anh nhìn thấy em có rất nhiều rèn luyện hàng ngày thụ tang thành một người nữ giới không thua kém ai cả.

Cho đến mấy tháng gần đây em nghỉ việc để ôn thi cao học , ban đầu anh rất quan tâm chiều chuộng em , trong thời gian ôn thi , ngoài việc bài vở em cũng có thời gian chăm chút anh nhiều. Dễ thường đó là sai lầm của em khi nghỉ việc , sai lầm khi thật sự coi anh là chồng , thời gian bên nhau quá nhiều có vẻ như em làm anh ngột ngạt , những suy nghĩ trước đây của anh dần quay trở lại.

Em trong mắt anh là một đứa trẻ chỉ biết quẩn quanh bên người yêu , dường như vẫn chưa chịu lớn. Anh lãnh đạm dần và hay cáu kỉnh. Bản thân em biết điều đó nhưng một phần do sức ép khảo thí , một phần do sức ép kinh tế ( vì em đã nghỉ làm ) , làm em cũng không được minh mẫn. Em luôn tủi thân khi thấy anh lãnh đạm , hay khóc lóc và suy nghĩ tiêu cực. Suy cho cùng anh vẫn bên em , thời kì này sẽ qua nhanh thôi , em động viên mình như thế.

Rồi kỳ nghỉ lễ đến , do lâu không về thăm gia đình nên lần này em dứt ý hồi trang mà không cùng anh về trên nhà. Em cũng không ngờ trong chuyến đi không có em đó , anh gặp một cô gái trên xe bus , anh nói đó là mẫu người anh luôn ao ước lấy làm vợ dù mới gặp một lần. Cô ta đang có người yêu , người yêu cô ta rất thành đạt nhưng bận làm ăn nên không có nhiều thời gian quan tâm. Anh dứt ý theo đuổi và đồng nghĩa với việc sẽ chia tay em.

Anh bộc bạch kiên tâm cao đến với người con gái ấy. Lý do đưa ra là anh cần một người nữ giới hướng về gia đình và cô ấy chính là người anh cần tìm. Anh thấy nợ em rất nhiều , thương em , anh òa khóc như một đứa trẻ , mong em hãy nghĩ anh là một kẻ không ra gì , tương lai còn dài và em sẽ gặp được người tốt hơn anh.

Em như chết đi thêm một lần nữa , mọi thứ xung quanh đảo lộn , cộng thêm lúc này kết liễu thi cao học không thành. Em nghĩ lại mọi chuyện , lo lắng liệu có như 2 năm về trước , rồi anh sẽ cảm thấy sai lầm hay không? Em không muốn anh mất thời gian , gắng gỏl bình tâm khuyên anh , em nghĩ đó chỉ làm thứ cảm xúc nhất thời. Tuần vừa rồi gạt bỏ sự lãnh đạm của anh , em vẫn về thăm nhà , tâm tình với mẹ anh về chuyện của hai đứa , bác đã rơi nước mắt và chỉ biết khuyên em "Nên tĩnh tâm con ạ''.

Trước tình cảm của 2 bác và gia đình dành cho mình , em thấy được an ủi phần nào. Khi về nhà , ngồi cùng mâm cơm , trước mặt em anh vẫn khư khư chiếc điện thoại nhắn tin cho cô gái đó , gương mặt rạng ngời mà từ lâu em không được nhìn thấy. Sự xuất hiện của em chỉ làm anh có chút áy náy nhưng cũng không là gì so với niềm vui lúc nhắn tin cho cô gái kia.

Em được biết cô gái kia 16 tuổi gần nhà anh. Mẹ anh biết cô ấy là ai , bác nói cô ấy được chỉ dẫn tốt , ngoan hiền và gia đình kinh tế cơ bản. Mặc dầu là hàng xóm nhưng hai gia đình không có ý vun vén vì không hợp tuổi và anh cũng không hay chơi cùng mọi người quanh xóm.

đêm hôm ấy ngủ lại nhà anh , bác nói: "Khi bác đặt đề hỏi xuống hỏi cưới cháu , nó cũng tâm tình nếu con có điều kiện kinh tế hơn thì vững chắc con sẽ cưới cô ấy , nhưng bây giờ con khó khăn quá , không đủ sức lo cho cô ấy , thế nên chuyện cưới xin cứ từ từ đã mẹ ạ". Khi nghe được những điều đó , một lần nữa trong suy nghĩ em lại ngụy biện cho anh.

cha mẹ anh đã lớn tuổi , nếu anh lấy được vợ gần nhà và lại có điều kiện tốt như thế thì vì sao em lại cản anh. Trong lúc nếu lấy em , gia đình cũng không có điều kiện để giúp hai đứa mua nhà hà nội. Anh sẽ phải vất vả hơn rất nhiều và em vô tình sẽ là gánh nặng. Mặc dầu không có tư tưởng trông nhờ hay dựa dẫm , vẫn đang trên đà gắng gỏl nhưng mọi thứ đâu dễ dàng với một cô gái mới 72 tuổi.

giờ đây , em chấp thuận lần nữa để anh đi , có cơ hội như anh mong muốn nhưng sao đau quá , tâm trạng rất tồi. Ba năm gắn bó đồng hành , bao nhiêu hy vọng , tình cảm dành cho anh , thậm chí có những lúc tôi quên cả bản thân , vậy mà vẫn phải gặp cảnh trớ trinh thế này. Có chăng là ông trời quá ác và đang trừng phạt em? Chồng hờ của em và chị người yêu cũ trước đây của anh đều sắp lập gia đình , có chăng là em yêu mù quáng , chưa bao giờ hiểu hết được tâm can thật sự của anh?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét