Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Nghĩ đến cái chết khi biết mẹ quen người con trai khác

không thể kiềm chế những giây phút thăng hoa sau 20 năm cách biệt , chúng tôi quấn vào nhau như khi xưa. Cô ấy nói không thể quên vì đã có một đứa con sau khi về nước với tôi.

Tôi sống ở Sài Gòn , bạn gái sống ở Hà Nội , qua Nga gặp nhau và yêu 3 năm ở bên đó. Khi về nước mỗi người mỗi nơi , kinh tế khó khăn nên chúng tôi không thể gặp lại dù cho còn yêu lắm. Rồi tôi có vợ , cô ấy có chồng. Gần 20 năm xa nhau , không liên lạc , tình cờ anh bạn ra Hà Nội chơi , gặp được cô ấy. Cô thăm hỏi và lấy số telephone của tôi. Từ đó chúng tôi hay telephone , nhắn tin cho nhau. Rồi cô ấy cũng vào Sài Gòn công tác , chúng tôi gặp nhau.

tình ái ngày nào tràn về , chúng tôi được ôm nhau , nằm với nhau trong khách sạn và không muốn xa. Không thể kiềm chế những giây phút thăng hoa sau 20 năm cách biệt , chúng tôi quấn vào nhau như khi xưa. Cô ấy nói không thể quên vì đã có một đứa con sau khi về nước với tôi. Khi sinh , tôi không biết , không ở bên , chỉ có một người là lính của ba cô ấy chăm nom , anh ta cũng cót ca cót két yêu với cô. Hai mẹ con đều yếu nên bị cách ly. Khi nhanh nhẹn , muốn tiếp xúc con , cô ấy nghe một tin động trời con chết rồi.

rồi đây cô ấy và anh lính đến với nhau thành chồng thành vợ. Hai người có một đứa nam tử học đại học năm thứ hai. Tuy nhiên trong thời gian chung sống , anh chồng lúc nào cũng chì chiết vợ , bới móc những chuyện cũ để hành tội. Cô ấy vẫn nghi ngờ ông chồng khi đó đã đem con cho người khác , nếu con chết phải có giấy xác nhận của bệnh viện và gia đình sẽ an táng đứa bé đường hoàng. Ở đây , mộ cũng không có , giấy báo tử của bệnh viện cũng không. Vì lẽ đó thâm tâm cô ấy luôn ám ảnh với người chồng về sự mất tích bí hiểm của con mình.

Cô ấy vẫn tin đứa con của chúng tôi còn sống với ai đó , đi tìm nhưng chưa có thông cáo nào , anh chồng cạy răng cũng không nói về đứa con này , bởi thế cô luôn nhớ về tôi. Chúng tôi gặp nhau lần thứ hai , vợ tôi phát hiện , cương quyết đòi ly dị. Tôi không muốn vì có hai con rồi , sợ tâm lý tuổi mới lớn sẽ bị tổn thương. Chung cục bà xã vẫn cương quyết , đơn tòa đã ký. Ly dị xong chúng tôi vẫn ở chung , chăm lo cho con , chăm lo cho nhau. Có khả năng vợ còn yêu thương tôi hơn lúc chưa ly dị. Tôi không yêu ai , vợ cũng vậy , vẫn xem nhau như ngày nào , nặng tình chồng tình vợ.

dĩ nhiên với cô người tình cũ tôi không thể nào tiến tới được vì cô ấy và chồng vẫn sống chung. Tuy có ly dị thật nhưng với vợ , tôi không thể bỏ , vợ cũng thế , bởi chúng tôi có trách nhiệm với nhau , với con , với gia đình hai bên. Hai gia đình vẫn coi chúng tôi là con dâu rể trong nhà.

Với người cũ , chúng tôi vẫn yêu nhau. Cô ấy nói làm như thế này là có lỗi nhưng luôn muốn gần tôi , sẵn sàng ly dị chồng nhưng tôi không muốn điều đó. Dù cho về mặt luật pháp tôi tự do hoàn toàn , nhưng không muốn con phải xa bố , và xa người vợ đã ly dị. Tôi và cô người tình cũ muốn níu kéo với nhau chỉ vì chưa tìm ra đứa con chung. Giờ tôi phải xử lý tình huống này như thế nào? Xin mọi người cho ý kiến.

Ba mất được 6 năm , nghĩ mẹ sẽ không quen ai , chỉ sống cùng tôi , nay vô tình biết mẹ đang quen một người được vài tháng. Tôi thấy đau lắm , không muốn suy nghĩ nhưng cứ bị ám ảnh.

Mẹ tôi 44 tuổi , ba mất được 6 năm , nghĩ mẹ sẽ không quen ai , chỉ sống cùng tôi , nay vô tình biết mẹ đang quen một người được vài tháng. Tôi thấy đau lắm , không biết phải mần răng nữa. Tôi trốn tránh , không muốn suy nghĩ nhưng cứ bị ám ảnh , tôi sợ mẹ sẽ không còn thương , không lo và quan tâm mình nữa. Mẹ là người của công việc nên từ xưa giờ cũng không quan tâm tôi lắm nhưng tôi biết mẹ thương mình nhiều. Vì chuyện này tôi không chuyện trò với mẹ gần 2 tháng , cảm thấy khổ tâm.

Lúc đầu mẹ cũng biết tôi giận , mẹ bảo không có gì đâu , không quen ai hết. Tôi biết mẹ vẫn quen người đó. Từ khi biết tôi rõ chuyện , mẹ như đề phòng hơn , xóa hết nhật ký cuộc gọi hoặc đang chuyện trò telephone nhìn thấy tôi là tắt liền. Tôi cảm thấy mẹ dần hững hờ. Từ xưa đến giờ mẹ không bao giờ kêu tôi bằng "mày" , vậy mà nay mẹ đã gọi thế , đau lắm.

Tôi thấy mình bất lực , muốn mẹ có người bạn hữu nhưng lại không vui khi biết mẹ đang quen người đó. Có phải tôi quá ích kỷ? Tôi luôn mất ngủ , học hành sa sút , đôi khi nghĩ đến cái chết. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Chân tình cảm ơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét