Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Gửi anh , chồng tương lai c��a cô ấy

Em sẽ ngồi im lặng ngắm nhìn anh hạnh phúc bên người vợ trẻ đẹp uy quyền mà ba mẹ lựa chọn cho anh. Có lẽ em phải quên anh ngay từ bấy chừ , quên tất cả những gì đã xảy ra để sống tốt hơn.

ngẫu nhiên tháng 9 thu năm ấy
Em gặp được anh quá ngỡ ngàng
Tuýt còi anh hỏi thăm chút nhé
Kiếng hậu đã sai phạt trăm ngàn.

duyên số đưa em gặp anh và số mệnh bắt anh xa em. Chúng ta gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt , thằng bạn đã đưa số phôn của em cho anh , từ đó chúng ta quen biết nhau. Một tuần sau anh lên Sài Gòn thăm em trong con xe bốn bánh , rồi sau thời gian ấy đều đặn lên thăm em hàng tuần , mỗi tối chúng ta chuyện trò hàng giờ không thấy chán , nhưng chỉ trong 2 tháng đầu thôi , tại lúc đó mới yêu mà nên siêng lắm. Anh từng dạy em: Chim khôn chọn đậu cành mai. Gái khôn chọn đậu trên vai áo vàng. Em hạnh phúc trong khi ấy , vạch ra cho mình những dự kiến trong tương lai của hai ta , là con gái nên em có quyền được mơ mộng.

thời kì dần trôi , đôi lần em muốn về ra mắt gia đình bên anh , anh bảo em có nét rất giống mẹ thời trẻ , nghe thế cũng cảm thấy vui và an tâm đôi chút. Rồi thời kì của anh không được rảnh nên em cũng không nhắc đến chuyện này và vì em cũng muốn anh tự lên tiếng dẫn em về , là con gái cũng có giá chút chứ. Đến một ngày em bảo anh cùng về nhà em ăn giỗ , anh đồng ý và em nói trước thời kì để anh sắp xếp.

Gia đình em là nông dân , xuất thân của em cũng chỉ là cô gái thông thường , gia đình chẳng ai làm cán bộ quốc gia cả. Khi dẫn anh về nhà ra mắt , em và ba mẹ hãnh diện với xóm lắm. Sau hôm đó gia đình em nhận xét tốt về anh và cũng đưa ra một số quan điểm "Bên mình chắc không xứng với gia đình bên đó đâu con". Em cũng nghĩ suy vấn đề này từ trước rồi chứ có phải chưa đâu , nhưng lại nghĩ thời buổi này ai còn nghĩ đến chuyện môn đăng hộ đối , quan yếu là niềm hạnh phúc của trẻ em thôi. Lúc ấy tràn ngập tự tín , mình cũng ăn học đường hoàng , tính tình hiền hậu , thân nhà dòng dõi đình chẳng ai phản cách mệnh cả , không theo đạo , đặc biệt tuổi của em và anh rất hợp nhau.

Trời gian cứ thế trôi qua , em tràn đầy trong những hạnh phúc và thương yêu anh dành cho. Tết năm trước em nghĩ mình sẽ có dịp diện kiến "ba mẹ và em chồng" , song ngành của anh chỉ nghỉ được 2 ngày , anh nói thế. Em mong trong 2 cái ngày đó , anh cũng gọi cho em nhưng chẳng nghe nhắc đến chuyện này. Em buồn nhưng tự dặn lòng rằng anh rất bận , phải dành nhiều thời kì để tiếp khách nữa chứ , tết chắc rất nhiều khách đến thăm gia đình.

Ba mẹ cũng hỏi , bảo em rằng xem anh rảnh mời xuống nhà xơi cơm , anh như một vị khách quý của gia đình. Anh đến nhà em được vài lần và bên nhà em đa phần biết mặt anh , còn em chưa một lần được gặp gia đình anh. Cũng có lần mình cùng nhau ăn tối , nhắc đến chuyện tương lai , lúc ấy vui lắm , bằng hữu ai cũng khâm phục vì em có được người tình như anh , vừa lịch duyệt vừa có địa vị.

Niềm vui không trọn vẹn khi đến một ngày có số phôn của một cô gái nhắn đến với lý do là em gái anh , hỏi thăm em đủ điều. Em cũng có chút hiềm nghi , vì theo lời anh , anh chỉ có một người em trai nữa thôi. Cô bé chuyện trò dễ thương , lịch sự và rất khéo léo trong cách xử sự. Cô bé bảo sao không bắt anh dắt về ra mắt bác mẹ - điều mà em luôn mong chờ.

Em nói lại với anh , anh phủ nhận rồi to tiếng với em. Anh nói đó là lường đảo , bắt em gọi lại nói với cô bé rằng tất cả những điều vừa nói là đùa. Em ngô nghê và ngu ngốc làm theo những lời anh nói. Rồi tất cả cùng im lặng trong tối hôm đó , em phôn anh không nghe , bảo đang làm việc. Tối hôm sau anh phôn lại nói người đó ba mẹ bắt anh cưới , dặn em hãy sống tốt , có gì cứ giao thông với anh. Những giọt nước mắt lăn dài trên má em , thơ ngây , ngu ngốc.

giai đoạn sau thời gian ấy mình dần dần ít giao thông , nhưng anh vẫn nói đùa , làm người tình của anh thỉnh thoảng lại được cưng chiều hơn đấy. Vui hay buồn khi nghe anh nói thế , em là người cũng được ba mẹ cho ăn học đường hoàng nên hiểu bản thân phải làm chi khi người tình chuẩn bị lấy vợ. Em chẳng thể níu anh mãi , anh chẳng thể đến bên cạnh em cùng ăn tối trong khi vợ đang chờ ở nhà , và hơn thế em biết bản thân cũng không làm được điều đó.

Sau khi tốt nghiệp , em bước chân vào công ti làm việc , làm đúng chuyên ngành đã học , nhờ vào anh cả thôi , có lẽ anh nợ em mà. Công ti em làm có người quen của anh , hơn thế còn có một người anh em làm gần trạm anh ngày xưa. Mọi người giúp đỡ và quan hoài em thật nhiều , từ ngày quen bạn anh , em được biết thêm một số điều anh chưa từng nói cho em nghe.

Giờ gần cuối năm rồi , anh cũng sắp cưới , anh và cô bé cùng sánh bước bên nhau , em có nên đến dự , mà chắc sẽ không được mời. Em sẽ ngồi im lặng ngắm nhìn anh hạnh phúc bên người vợ trẻ đẹp uy quyền mà ba mẹ đã lựa chọn cho anh. Có lẽ em phải quên anh ngay từ bấy chừ , quên tất cả những gì đã xảy ra để sống tốt hơn những gì anh thấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét